Cắn một cái cũng , nhưng bây giờ   một   nuốt hết một ,  chừa  đường sống cho nàng. Đối phương là hào môn vọng tộc của Giang Châu, là vua một cõi của  bộ Giang Châu,   nào dám trêu chọc bọn . Trước  Giang Xu hao tâm tổn trí dựa  mấy nhân vật lớn, nhưng giờ nguyên 1 đám từng  từng  đều tránh ,  thể che chở  gì cho nàng. Nàng cũng   biện pháp cho nên mới bí quá hoá liều.
Chỉ cần nàng có thể xuất hiện  mặt Hoàng đế, Thôi gia  động đến nàng cũng  cân nhắc một chút xem  thể hứng chịu lửa giận của Hoàng Đế  khi  phát hiện  .
Nàng tin chắc, trong thời đại thiếu thốn đồ ăn  thì sức hấp dẫn của khoai tây  một quân chủ nào  thể kháng cự! Nàng  rõ hoàng đế hiện tại là một minh quân  tấm lòng nhân hậu nên mới lớn mật   quyết định . Lại  ngóng  Giang Châu Tri phủ Thẩm Đồng An là một vị quan thanh liêm nghiêm chính, Giang Xu mới xin nhờ cậy đối phương   hiến cho vua. Nếu đụng  những tham quan lòng  hiểm độc,   chừng sẽ giếc nàng diệt khẩu  tham ô công lao của nàng!
Hiện tại Thẩm Đồng An  mang theo khoai tây   kinh thành  một  thời gian , kết quả như thế nào còn  , Giang Xu một bên thấp thỏm chờ đợi, một bên  nghĩ sẵn trong đầu cách giải thích tại  nàng  phát hiện  khoai tây.
Mấy ngày , tửu lâu Giang gia chỉ cần  mở cửa, Thôi gia liền phái  đến đập phá, ba  bảy lượt khách nhân cũng  dọa chạy hết. Giang Xu dứt khoát đóng cửa, tất cả chờ kết quả của Thẩm Đồng An bên    .
Nàng cùng   cũng chỉ  thể ở trong nhà, cố gắng tự bảo vệ  mà thôi.
Mẹ Giang mặt đầy ưu sầu  nữ nhi nhà . Khuê nữ mấy năm  càng ngày càng trở nên giỏi giang, bán bánh bao, mở tửu lâu,  chỉ nuôi sống cả nhà còn đưa hai đứa Đại bảo Nhị bảo  thư viện  sách, đây là việc mà ngày xưa bà nghĩ cũng  dám nghĩ đến. Thế nhưng...
"Xu nhi, bọn   tửu lâu  thì cứ cho bọn  , tiền chỉ cần đủ là  , mấy năm  chúng  cũng để dành  một chút vốn liếng, coi như trở về trồng trọt cũng  thể sống  qua ngày. Không  gì quan trọng hơn so với  một nhà khỏe mạnh."
Bà  như  là bởi vì mấy ngày  hai đứa con trai   đánh sưng mặt  đường  học về. Bà   chí hướng gì lớn, chỉ hi vọng cả nhà đều bình an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-110.html.]
Giang Xu  khổ. Nàng liều mạng như  là vì cái gì chứ? Mẫu   quên những ngày   nổi một hạt cơm  bụng  ? Mẫu   hề phấn đấu nên cảm thấy những thứ  lấy  quá dễ dàng, bởi   thể tuỳ tiện bỏ qua.  đây là tâm huyết của nàng, bảo nàng chắp tay tặng cho  khác nàng   ! Huống hồ, nàng kiếm bạc phần lớn là để dùng bàn tay vàng, bằng  thì   kiếm   nhiều đồ như ?
"Bọn   chỉ  tửu lâu, Thôi nhị công tử Thôi gia   cưới ba mươi lăm tiểu  coi trọng ,    di nương thứ ba mươi sáu của . Nương,   cho     của  ?"
"A?" Giang mẫu mặt trắng nhợt,  đó Giang Xu  từng  với nàng chuyện  là vì sợ nàng lo lắng, hiện tại Giang Xu  xem ý của mẫu  thế nào.
Giang mẫu  chút do dự : "Vậy  ! Nương  chếc cũng sẽ  để ngươi đến nhà bọn họ  ,  bọn họ tra tấn  khổ!"
Giang Xu trong lòng ấm áp, mẫu  mặc dù mềm yếu một chút nhưng là thật tâm bảo vệ tỷ  nàng, nàng vội bước tới ôm bả vai Giang mẫu: "Nương yên tâm ,   tìm  biện pháp, Thôi gia thế lớn, nhưng vẫn    thể ngăn chặn bọn họ..."
Đang , cửa sân phịch một tiếng   đá văng , một đám tráng hán cao lớn thô kệch vọt , những hoa cỏ trân quý mà Giang Xu dứt ruột mua nháy mắt  giẫm nát, nàng  rảnh đau lòng, phẫn nộ trừng mắt những  : "Các ngươi   gì? Giữa ban ngày mạnh mẽ xông  nhà dân, các ngươi  còn vương pháp  ?"
"Vương pháp?" Đám đại hán  liếc , cuồng vọng  : "Tại Giang Châu Thôi gia  chính là vương pháp! Dạy vương pháp cho Thôi gia, ha ha, tiểu nương tử thật là  đùa!"
Giang Xu tức gần chếc, nhưng   cách nào, nếu  thể lấy  s.ú.n.g ống trong bàn tay vàng, nàng nhất định b.ắ.n chếc những  !
Đại hán cầm đầu  đủ , mới kiêu căng  Giang Xu : "Số bạc  là sính lễ. Nhị công tử của chúng  ,  coi trọng một nha đầu nhà nông như ngươi là vinh hạnh của ngươi! Ngoan ngoãn thu thập xong, ba ngày  Thôi phủ chúng  tới đón dâu!" Hắn   ném  hai lượng bạc,  lạnh: "Nghe  các ngươi  tìm viện binh ở kinh thành? Đừng mù quáng nữa, sẽ   ai quan tâm ! Đại cô nãi nãi của chúng  là Hoài Nam Vương phi, là hoàng  quốc thích, ngươi tìm Hoàng đế cũng vô dụng!"
Tuyết Lạc Vô Ngấn