Cũng may lúc nào cô cũng thể mua đồ bổ sung năng lượng trong Taobao. Mất gần hai tiếng mới đến đường cái. Chả trách dù đường gần hơn nhưng hiếm nào thành theo hướng . Đi đường bằng phẳng dễ hơn là đường núi mà!
Văn Khanh vận khí , đến ven đường thì một chiếc xe máy cày tới, thấy một đứa bé là cô ở ven đường, còn chủ động hỏi cô nhờ xe .
Phía máy kéo treo một cái xe đẩy hai bánh, xe đầy , Văn Khanh lên ngay lập tức họ mồm năm miệng mười hỏi cô thành gì.
"Em trai bệnh, cháu thành mua thuốc." Văn Khanh cúi đầu, tựa như bẽn lẽn.
Lại hỏi nhà cô , Văn Khanh , cha đều mất. Vì thế hỏi nữa, cô với ánh mắt thương cảm.
Văn Khanh giả bộ thấy, trong thành thì tách khỏi bọn họ. Cô tìm con hẻm nhỏ để ẩn nấp, đó lấy thịt muối âm thầm tìm mua.
Thời tiết năm nay quá khắc nghiệt, thịt cung đủ cầu, tiền cũng mua ! Thế nên Văn Khanh bán hai mươi cân thịt muối nhanh. Bán xong thịt, cô mua một ít mì sợi và trứng gà Taobao, những thứ hoan nghênh giống lương thực tinh. Cuối cùng, Văn Khanh bán hết thảy hơn hai mươi đồng, cộng thêm một đống ngân phiếu xanh xanh đỏ đỏ.
Vào trong thành qua chợ một chút, cửa hàng bách hoá để xem xét, tìm hiểu những đồ vật trong thời đại , đó mới rời . Thời điểm ngang qua tiệm thuốc, cô mua chút thuốc hạ sốt mới chạy hội hợp với những xe máy kéo.
Những đó vốn dĩ hề nghi ngờ cô, thấy cô chỉ mua mấy bao thuốc, càng tin lý do thoái thác của cô.
Trong lúc chờ Văn Khanh trở Vương gia thôn, trời cũng tối , Vương Đại Xuyên vô cùng lo lắng bất an, vẫn luôn ở ngọn núi thứ nhất chờ cô. May mắn Văn Khanh bỏ hết đồ ngoài, xách ở tay.
Vương Đại Xuyên cầm lấy bao lớn bao nhỏ từ trong tay cô, hỏi: "Chị mệt ạ? Trên đường an ? Không gặp chứ? Lâu như vẫn thấy chị về, em sợ chếc!"
Văn Khanh : "Không mệt, cũng gặp , còn gặp chở chị một đoạn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-126.html.]
"Vậy là , em sẽ để chị một . Chị em sợ thế nào ." Sợ chị của , nhân duy nhất của xảy chuyện gì.
"Đừng sợ, chị trở ?"
Hai chuyện chậm rãi xuống núi. Lúc về đến nhà, của Từ gia đang nấu cơm, Văn Khanh sai Vương Đại Xuyên xách đồ phòng, tự cô cầm thuốc bước phòng bếp.
Trong phòng bếp bốn đang tụm ăn cơm, mỗi một chén nước cơm thể thấy đáy, một chiếc bánh bột ngô đen xì bé bằng lòng bàn tay trẻ con. Bốn thấy cô bước , tất cả đều vô cùng sửng sốt, khi phản ứng , Hạ Cung tiếp đón: "Tiểu cô nương ăn chung ?" Nói xong ông chút hổ, bọn họ cơm chiều đủ, căn bản chút đồ thừa nào.
Từ Kiến Quốc buông chén cô, hòa ái, Từ Niệm Sinh đỡ mắt kính, hề chút quẫn bách nào; còn Từ Cẩn Ngôn nhấp miệng, biểu tình chút đạm mạc.
Văn Khanh thu hết biểu tình của mấy đáy mắt, thấp giọng một câu: "Ăn ." Sau đó để đồ trong tay, lập tức rời .
Mấy , cuối cùng Từ Niệm Sinh chủ động lên, mở túi đồ Văn Khanh để , chút kinh ngạc : "Là thuốc." Hắn đưa cho Hạ Cung, ông : "Thuốc hạ sốt? Hình như tiểu cô nương ông phát sốt nên mới mua đúng ?"Hạ Cung Từ Kiến Quốc .
"Cũng đúng, hai chị em nhà họ đoạn tuyệt với nhà ? Lúc chỉ lấy một túi lương thực, lấy tiền để mua thuốc?"Hạ Cung .
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Tiểu cô nương tâm đó chứ, nếu ý đưa thuốc tới, chúng cũng nên tính toán chi li gì, ai cũng bí mật ?"Từ Kiến Quốc .
"Cũng đúng, thuốc tới đúng lúc, ông vẫn cứ sốt cao lùi, sợ nếu cứ tiếp tục thế sẽ xảy biến chứng gì."
Hạ Cung là bác sĩ, chọn một vài vị thuốc đưa cho Từ Kiến Quốc. Từ Cẩn Ngôn cúi đầu rõ biểu tình, còn Từ Niệm Sinh liếc gian nhà của chị em Văn Khanh như đang suy tư điều gì.
Trong nhà chính, Văn Khanh lấy đồ vật hôm nay mua đưa cho Vương Đại Xuyên xem, "Trong thành thịt siêu ít luôn á, tiền cũng mua . Chị đặt một miếng mà tranh mua. Sau khi bán xong chị mua thêm 2 bộ quần áo với 2 đôi giày mới cho chúng ..."