Chớp mắt tới cuối năm, tuyết rơi đầy đỉnh núi, Văn Khanh cơ hội trong thành mua đồ tết, cũng may lương thực còn ít, chắp vá một chút cũng thể một bữa tân niên rực rỡ.
Đêm 30 năm nay, từ sáng sớm Văn Khanh bắt đầu bận rộn, mấy Từ gia cũng tới hỗ trợ, nào tách ăn một . Ăn tết ? Đương nhiên là náo nhiệt !
Văn Khanh cùng Từ Niệm Sinh băm nhân bánh, chuẩn đầy đủ nguyên liệu. Một lúc cả đám quây vằn thắn, một năm trôi qua như còn gì sung sướng hơn.
Gói xong sủi cảo, để xuống một bên, Văn Khanh bắt đầu nấu thịt, nặn bánh, năm nay nhất định một tất niên mĩ.
Vương Đại Xuyên ở bên cạnh mỏi mắt mong chờ thịt viên nấu chín, tuy rằng hiện tại nhà bọn họ thể ăn no mặc ấm, nhưng vẫn một loại chấp nhất rõ với đồ ăn, đặc biệt là vị của thịt viên, thật sự quá thơm, căn bản thể nào kìm lòng .
Từ Cẩn Ngôn cũng trông ngóng, ánh mắt thỉnh thoảng ngó sang bên , để lộ vài phần trẻ con hiếm thấy. Văn Khanh nấu xong một nồi, múc cho mỗi một bát, thúc giục cùng lên đại sảnh ăn chung.
Đại Xuyên vui sướng hưởng ứng, một tay cầm bát, một tay kéo Từ Cẩn Ngôn chạy . Văn Khanh thuận tay gắp một viên thịt bỏ miệng Từ Niệm Sinh, hỏi : "Ăn ngon ?"
Từ Niệm Sinh đỏ mặt gật đầu lung tung: "Ăn ngon."
Văn Khanh một tiếng: "Chú xem hai như giống đôi vợ chồng nhỏ mới cưới ? Cháu nấu cơm chú nhóm lửa, ăn ý đó."
"Khụ... khụ khụ" Từ Niệm Sinh câu bất ngờ của cô doạ sợ, ho kinh thiên động địa, mặt nghẹn đỏ. Văn Khanh vội vàng rót cho một ly nước vỗ vỗ lưng. Mất nửa ngày Từ Niệm Sinh mới thể bình tĩnh .
Văn Khanh cũng dám trêu chọc nữa, nhỡ may nọ kích động quá mức thì bây giờ? Chẳng qua, Từ Niệm Sinh phản ứng lớn như , lẽ là chột ? Nếu thì tại một câu của cô dọa sợ?
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Kế tiếp, Văn Khanh liền thành thành thật thật chuẩn cơm tất niên, Từ Niệm Sinh trợ thủ cho cô, tổng cộng sáu món, gồm: thịt kho tàu, khoai tây hầm xương sườn, gà xào ớt, khoai tây chua cay, cải trắng xé, còn bày một mâm thịt viên, sủi cảo cũng mỗi một chén. Bữa cơm tất cả đều ăn thỏa mãn, đặc biệt là mấy Từ Kiến Quốc, bọn họ nhiều năm từng ăn một bữa cơm tất niên phong phú như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-134.html.]
Ăn cơm xong, Từ Niệm Sinh chủ động dọn dẹp bàn, lúc Từ lão cùng Hạ Cung hứng thú, vẽ một bàn cờ mặt đất, một lấy đá, một lấy nhánh cây, bắt đầu hạ cờ.
Niên đại , tết nhất cũng chẳng mấy trò giải trí, Vương Đại Xuyên, Từ Cẩn Ngôn cũng gì bận rộn, xổm bên cạnh xem nhị lão c.h.é.m giếc, thường thường ở bên cạnh chỉ huy.
Văn Khanh dựa cửa phòng bếp, Từ Niệm Sinh rửa sạch chén bát. Từ Niệm Sinh đột nhiên cảm nhận ánh mắt của cô, lập tức lưng giống như kim chích, cả đều tự nhiên. Hắn nhanh chóng rửa sạch chén bát, vẻ trấn định hỏi cô: "Làm ?"
Văn Khanh nhướng mày, hướng ngoài cửa ý bảo: "Ra ngoài dạo một chút ?"
Từ Niệm Sinh tìm lý do để từ chối, đành đồng ý. Hai tùy tiện trò chuyện vài câu, bất tri bất giác tới núi, Văn Khanh lướt qua cảnh vật chung quanh, phía là phòng ở của bọn họ, phía là núi, bên trái là chuồng bò, bên là cây cổ thụ cao lớn, cảnh phong bế như , thật thích hợp chuyện ...
Văn Khanh dừng , Từ Niệm Sinh cũng phát hiện nơi chút kì lạ, vội vàng : "Trời lạnh, chúng trở về ?"
Cô thẳng chằm chằm , từ từ mở miệng: "Từ Niệm Sinh, chú thật sự thích cháu ?"
"A?" Cô cứ thế hỏi thẳng, Từ Niệm Sinh nên trả lời như thế nào, nghẹn nửa ngày mới thốt một câu: "Cháu còn nhỏ, căn bản hiểu chuyện dựng vợ gả chồng là như thế nào...."
Văn Khanh khẽ một tiếng, mấy đàn ông ngây thơ ở điểm đó, cho dù động lòng nhưng vẫn lí trí chi phối: "Được , chú cái gì thì là cái đó."
Cô đột nhiên như khiến Từ Niệm Sinh gì cho . Chẳng qua, rõ ràng cô theo ý , nhưng hề vui một chút nào.
Lúc , Văn Khanh đột nhiên : "Chú cháu còn nhỏ, chờ cháu lớn lên . Khi cháu hai mươi hai tuổi sẽ tìm chú, nếu khi đó chú kết hôn, hai đến với ?"
"Được" Từ Niệm Sinh trả lời theo bản năng, đồng thời đỏ bừng mặt, lúc cô hai mươi hai tuổi thì cũng ba mươi sáu nhỉ? Vẫn là hơn cô mười bốn tuổi.