Chẳng qua, mười năm , cô cũng sẽ hiểu, tất nhiên rõ tình cảm chỉ là nhất thời, đến lúc đó cần , cô cũng sẽ tự lùi bước. Nghĩ , Từ Niệm Sinh hiểu chút phiền muộn
"Qua năm mới, cháu ngoài một chuyến, chú giúp cháu chăm sóc Đại Xuyên một chút" Văn Khanh câu trong lúc đang ngây .
Từ Niệm Sinh vội vàng hồn, đáp: "Được." Hắn tất nhiên là Văn Khanh thường xuyên thành, giao dịch lén lút, cho rằng cũng như , hề nghĩ nhiều.
Văn Khanh , đột nhiên dang hai tay ôm lấy Từ Niệm Sinh, cằm để n.g.ự.c , nâng khuôn mặt trắng nõn lên . Trên nền trời đầy tuyết, Từ Niệm Sinh thể thấy rõ ràng đôi mắt hắc bạch phân minh của cô lập lòe sáng rọi, cô : "Từ Niệm Sinh, chú chờ cháu nhé."
*
Năm nay Vương Đại Xuyên quá đỗi hạnh phúc, chỉ mỗi ngày đều ăn ngon, còn chị gái may cho quần áo mới ấm áp, , cộc một đoạn, cũng chắp vá gì, từ nhỏ đến lớn đây là đầu tiên mặc quần áo như thế, mừng đến nỗi cả lúc ngủ cũng cởi .
Cẩn Ngôn cũng một bộ, nhưng bằng ! Vương Đại Xuyên nghĩ như , mặc quần áo mới , hôm nay là ngày mười sáu tháng giêng, mặc một ngày , ngày mai sẽ mặc nữa.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Sau khi rời giường, Vương Đại Xuyên gọi hai tiếng, thấy chị của trả lời, liền chạy phòng bếp. Trong nồi bánh trôi hôm qua còn thừa, Vương Đại Xuyên đây là Văn Khanh để cho , múc một bát, khi ăn no, vẫn thấy chị trở về. Hắn vỗ gáy, đột nhiên nhớ tới mấy ngày chị gái ngoài một chuyến, chẳng lẽ là hôm nay thành?
Hắn đến chuồng bò , ai. Từ Niệm Sinh cũng bảo chị của từng ngoài một chuyến, vì thế Vương Đại Xuyên an tâm chờ Văn Khanh đến tận tối muộn.
Chờ đến nửa đêm cũng thấy ai trở về, Vương Đại Xuyên bắt đầu lo lắng, tuyết núi còn đang rơi, sợ chị gái xảy chuyện ngoài ý , vội vàng cùng Từ gia tìm .
Kết quả vài ở trong núi tìm tới tìm lui, tìm đến tận trong thành cũng thấy . Một lớn như vây đột nhiên biến mất thấy tăm ...
Vương Đại Xuyên lo lắng, Từ Niệm Sinh càng lo lắng hơn. Hắn hiểu rõ hơn Đại Xuyên rằng ngoài bao nhiêu nguy hiểm, Văn Khanh là một cô nương xinh nữa chứ. Sớm như để cô rời khỏi đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-135.html.]
Tìm kiếm liên tục hơn một tháng, vài vô cùng lo lắng, nhưng tìm đủ nơi cũng tìm thấy Văn Khanh. Bỗng nhiên Vương Đại Xuyên nhớ đến thời điểm lúc ăn tết, chị : "Đại Xuyên, nếu như một ngày nào đó chị biến mất, đừng lo lắng, chị sẽ trở về."
Vương Đại Xuyên lời với Từ Niệm Sinh, Từ Niệm Sinh lập tức hiểu rõ, xem Văn Khanh sớm tính toán.
Quả thực cô suy tính từ , Văn Khanh ngay từ đầu ý định sẽ ở đây lâu dài, nếu như Đại Xuyên, cô xuyên tới chạy mất xác . Thời điểm kết thúc niên đại náo động là 5 năm , cô ở đây ruộng nữa, cuộc sống như quá vô vị tẻ nhạt.
Kể cả bàn tay vàng lo chuyện ăn uống, chờ đến lúc cuộc náo động trôi qua, cô sẽ hòa nhịp sống thường ngày, tìm một công việc kinh doanh, kiếm một ít tiền, nhưng đó thì ?
Văn Khanh vẫn luôn cho rằng, bao nhiêu năng lực thì gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm, cô thể đổi thế giới nhưng vẫn thể chút gì đó cho quốc gia của .
Đây là thời điểm tệ nhất cũng là thời điểm nhất. Sau cuộc náo động, quốc gia sẽ bắt đầu mở một kỉ nguyên mới. Ánh mắt của cô bao giờ dừng ở một sơn thôn nhỏ, mà là bộ thế giới!
Lúc Vương Đại Xuyên đang cầm túi tiền chị gái để cho , ôm mặt lớn, Văn Khanh xa độ trùng dương. Cô đang đất Mỹ, Văn Khanh cầm theo thỏi vàng tuồn chợ đen để gây vốn, đó đến New York giao dịch.
Mười năm, đủ để thế giới đổi nghiêng trời lệch đất.
Sau khi Từ Niệm Sinh tan thì đạp xe đạp về nhà. Năm tháng dường như phá lệ ưu đãi cho đàn ông , hề lưu mặt bất kì dấu vết gì, vẫn đeo mắt kính như , dáng vẻ nhã nhặn.. Văn Khanh mà trông thấy, lẽ sẽ một câu: Mặt thú.
Đi đến đầu ngõ, Từ Niệm Sinh đúng lúc gặp hai em Cẩn Ngôn và Đại Xuyên, hai đều mặc quân trang, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, khiến cho vô thiếu nữ liên tục đầu ngoái .
"Về ?" Từ Niệm Sinh xuống xe liền chào hỏi bọn họ.