Chẳng qua Lâm Tri Hành cuối cùng cũng cự tuyệt đề nghị của Văn Khanh: "Đa tạ ý của Thống Đốc đại nhân, Tri Hành tuy bất tài nhưng cũng bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ . Thực quân chi lộc vì quân phân ưu*, nếu cầm phí an gia của quân đội thì cố gắng hết sức thành trách nhiệm của bản , bằng khác gì loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa?"
*Thực quân chi lộc vì quân phân ưu: hưởng lộc của vua vì vua phân ưu.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Văn Khanh khí cốt kiêu ngạo, cũng tùy ý , bất quá dùng danh nghĩa riêng mượn cho trăm lượng bạc để gửi về nhà. Lần Lâm Tri Hành cự tuyệt, tuy rằng thể trở về nhưng vẫn thu xếp cho nhà.
Mang theo thư sinh, Văn Khanh gọi tâm phúc đến đây để thảo luận chuyện tối nay.
"Thống Đốc, tối hôm nay Đại tướng quân nhất định sẽ xuống tay với , chúng thể đề phòng ."
"Lý Ngang lòng muông thú rõ như ban ngày, nhất định sẽ kinh để chúng ở nơi . Núi cao hoàng đế xa, đến lúc đó ở mặt thánh thượng tùy tiện tìm lý do, còn mặc kệ miệng lưỡi xương bậy ?"
"Không sai, vì chờ chếc bằng chúng tiên hạ thủ vi cường*"
* Tiên hạ thủ vi cường: tay sẽ giành lợi thế.
Mấy mồm năm miệng mười thấp giọng nghị luận, Văn Khanh trấn định tự nhiên , chờ bọn họ xong mới hỏi: "Kia như các ngươi thấy, nên tự bảo vệ như thế nào? Tiên hạ thủ vi cường? Đường đường là một Đại tướng quân, nếu giếc thánh thượng thể trách tội?"
Bên trong lều trại một mảnh trầm mặc, một lát mới một giọng tràn đầy khí phách vang lên: "Thống Đốc tự lập vua?"
Một lời , mãn đường kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-190.html.]
Văn Khanh ngẩng đầu lên, chính là Tôn Triều Vân, một năm chủ động xin doanh trướng của nàng, dũng mưu, gan sáng suốt hơn , tương đối khiêm tốn, cũng bày mưu tính kế, nếu hệ thống hiển thị độ trung thành lên tới 94 thì nàng cũng sẽ chú ý tới .
Hệ thống lập cho Văn Khanh một phương lược tiến công chiếm đóng hoàng đế, nhưng nàng lái sang một hướng mới, mưu sĩ lái thành tướng quân thì thôi , nhiệm vụ phụ thu phục nha thái giám cũng nàng dùng để thu phục thuộc hạ, độ hảo cảm cũng biến thành độ trung thành... Dù nàng cũng là chủ nhân của hệ thống, chơi sai hướng cũng trừng phạt.
Có thể chú ý tới Tôn Triều Vân cũng là vì hệ thống biểu thị độ trung thành của hẳn lên đến 90 điểm, thuộc về phạm vi tử trung ( trung thành đến chếc). Nguyên nhân là vì nàng giếc một tên hoàng tử của Di tộc, mà tên hoàng tử đó từng giếc ca ca của Tôn Triều Vân, cho nên cảm thấy nàng báo thù, quyết định thề sống chếc theo. Còn Văn Khanh hả, đương nhiên ai đến cũng cự tuyệt.
Sau khi Tôn Triều Vân tự lập vua, trong đại trướng một mảnh im lặng, một ai chuyện, Tôn Triều Vân : "Triều đình thối nát như thế nào, các vị đang ở đây hẳn là rõ. Phương bắc Hạng thị chiêu binh tự lập, Tây Bắc nông dân của Mục gia thôn dậy khởi nghĩa, cái gọi là thái bình thịnh thế chỉ là hoàng thất một bên tình nguyện mà thôi. Dân chúng chịu nổi áp bức sớm muộn gì cũng nổi dậy, thế tại chúng tiên hạ thủ vi cường?"
"Lý Ngang đức hạnh gì tất cả đều thấy ở trong mắt, giếc như ma, coi mạng gì, đồng hương cùng tòng quân với hai chếc tay ."
Nói tới đây, Tôn Triều Vân lạnh một tiếng: "Rất buồn , chúng lên chiến trường chếc trong tay địch nhân, ngược nhà giếc chếc! Giếc cứ như trò đùa . Triều đình cũng việc , nhưng mở một con mắt nhắm một con mắt, định vì mấy mạng đáng giá tổn thất một Đại tướng quân. Loại tướng lãnh , loại triều đình các ngươi còn nguyện ý chịu đựng ?"
"Không !"
Những còn kích động cảm xúc, mắt đỏ ngầu rống lên một tiếng.
Tôn Triều Vân hướng ánh mắt về phía Văn Khanh chờ nàng trả lời, Văn Khanh trầm mặc nửa ngày, cho đến lúc những khác cũng sôi nổi khuyên nàng, nàng mới cố hết sức bộ dáng đồng ý: "Được! Ta đồng ý." Diễn kịch cũng là một loại kỹ thuật sống, Văn Khanh nhún nhường một phen, cuối cùng Tôn Triều Vân dẫn đầu tôn sùng Tân vương.
Những khác kích động khó thể tự kiềm chế, dục vọng một khi đẩy lên, kế tiếp cần nhiều lời thì việc cũng đều thuận lý thành chương*. Được vua thua giặc, nếu thành thì một bước lên trời phú quý, bại thì cũng chỉ là một cái mạng mà thôi.