Thẩm Văn Xu mấy ngày vẫn luôn ngây ngốc, tuy rằng sớm từ chỗ A Phiêu - Văn Đức đế chính là Thẩm Văn Khanh nhưng đến tận khi nàng đăng cơ nàng vẫn thể tin .
Muội của nàng đời ghen tuông, tay cực kì tàn nhẫn độc ác, thế mà khi trọng sinh hoàng đế? Lấy phận nữ tử khởi binh tạo phản, còn thành công ngoài mong đợi, một ai phản đối.
Nếu tận mắt thấy, , mặc dù tận mắt thấy nàng cũng vẫn thể tin , tại xảy biến hóa lớn như ? Hoặc là , từ khi nào mà thứ trở nên khác thường như bây giờ?
Đều là trọng sinh nhưng nàng thoát khỏi suy nghĩ của đời , chỉ nghĩ tìm một phu quân là thỏa mãn cả đời . Thẩm Văn Khanh quyết đoán một con đường khác trải đầy hoa tươi và bụi gai, hơn nữa nàng còn thành công ngoài sức tưởng tượng!
Giây phút , Thẩm Văn Xu rốt cuộc mới thông suốt, nàng và Thẩm Văn Khanh giống , từ tính tình đến mắt đều sự khác biệt. Nàng vĩnh viễn cũng chạm đến cấp độ của Thẩm Văn Khanh!
Vừa ngẩng đầu, nàng thấy Lăng Thiên Tứ cầm một con búp bê vải trêu đùa với nhi tử, khóe mắt khỏi hiện lên một chút vui vẻ, cả, Thẩm Văn Khanh thiên hạ, còn nàng phu quân yêu thương, hài tử hoạt bát đáng yêu, mỗi đều đuổi theo những thứ giống , hạnh phúc nàng chỉ đơn giản thôi.
Sau khi Thẩm Văn Khanh đăng cơ, phong phụ Thẩm Khác Thái Thượng Hoàng, mẫu Lý thị thành Hoàng Thái Hậu, tổ mẫu Thái Hoàng Thái Hậu, ba cũng phong vương cho từng , Thẩm Văn Xu phong đại trưởng công chúa.
Lại phong Tôn Triều Vân Trấn Quốc Công, Lâm Tri Hành thành Tể tướng, những quan thần công khác cũng ban thưởng. Buổi đầu lập quốc, đại xá thiên hạ, cả nước miễn ba năm lao dịch thuế má, một nữa đo đạc đồng ruộng, phân chia hết ruộng đất do đại Trần tham ô cho nông dân. Dân chúng luôn miệng hô bệ hạ thánh minh.
Tại Lâm gia thôn, thôn dân sự dẫn dắt của quan phủ một nữa đo đạc đất đai, tất cả mặt đều tràn đầy tươi .
"Bệ hạ thánh minh trả hết ruộng đất cho chúng ."
"Còn ? Triều thuế má nặng như , năm mùa còn ăn đủ no huống chi là năm mất mùa? Gặp thiên tai là sống nổi nữa, chỉ thể bán ruộng . Nông dân mà ruộng thì lấy gì để sống chứ? Ruộng của nhà địa chủ thì thuế má quá cao, căn bản nuôi sống nổi cả nhà. Bây giờ thì , thánh thượng chia ruộng đất cho chúng !"
Tuyết Lạc Vô Ngấn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-194.html.]
"Văn Đức đế chính là thần tiên do trời cao phái xuống cứu giúp chúng đấy."
"Đã , còn cần ngươi ? Ta cho các ngươi , biểu cữu của cô cô của tứ thẩm của bà ngoại của biểu cữu ca của tận mắt thấy chân long đỉnh đầu của Văn Đức đế đó......"
....
Người trong thôn một bên đo lường đất đai, một bên thảo luận những điềm lành lúc khi Văn Đức đế khởi binh, ai cũng chen một hai câu. Đồng ruộng đều phân theo đầu , nam tử một mười lăm mẫu, nữ tử một mười mẫu, vốn dĩ tất cả đều thuận lợi, nhưng một hộ gia đình như ý .
"Con trai còn sống, nhất định còn sống, thể cho ruộng!" Lâm Kiều thị vẻ mặt tiều tụy vẫn kiên trì lý luận. Đứng bên cạnh là nữ nhi Lâm Cẩm Như chút hốt hoảng đỡ lấy tay bà, thấp giọng kêu một tiếng: "Nương..."
Lí Chính chút khó xử, hai con nhà , nhi tử duy nhất tham gia chiến trường đến nay trở về, cũng thư từ, sợ là lành ít dữ nhiều. hai con vẫn kiên trì còn sống chẳng qua là để an ủi chính thôi. Mà gì đạo lý chia ruộng đất cho chếc. Nếu là như chả lẽ mỗi nhà đều đem tổ tông xuống mồ lên để xin ruộng, thế sẽ lộn xộn ?
"Mẹ của Tri Hành, việc chủ , trong thôn đều đồng ý chia cho Lâm Tri Hành, cũng biện pháp. Huống hồ nhà các ngươi hai , ruộng chia cũng coi như là nhiều mà?"
Lâm Kiều thị sắc mặt thống khổ: " nhi tử vẫn còn sống, còn sống......" Giọng dần dần nhẹ , bên cạnh đều đành lòng cái gì nữa. Tuy rằng con các nàng đáng thương, nhưng mười lăm mẫu ruộng ai chịu nhường chứ?
Cuối cùng vẫn chỉ chia cho hai con các nàng hai mươi mẫu, Lâm Kiều thị mệt mỏi cực độ mang theo nữ nhi về nhà, đến cửa nhà một đám hùng hổ cản .
"Lâm Kiều thị, khuê nữ của ngươi cùng nhi tử của từ hôn, ngươi chừng nào thì trả sính lễ cho chúng ?"