Lâm Kiều thị vốn đến, con trai bà trở về, còn phong trần mệt mỏi nên nghỉ ngơi. Bà những chuyện khác bực tức của mấy nhà họ Vương với . Lâm Cẩm Như nhịn , thấy ca ca toạc chuyện.
"... Nhà bọn họ khinh quá đáng, nếu ca ca trở về đúng lúc thì e là bây giờ đến nhà chúng cũng giữ nổi." Lâm Cẩm Như .
Lâm Tri Hành xong, tay nắm chặt , gân xanh nổi lên mu bàn tay, sắc mặt âm trầm đầu mấy nhà họ Vương: "Mấy tới đây để đòi tiền?"
Thật lúc ở trong lòng của mấy họ Vương cũng suy nghĩ bỏ cuộc. Bỗng nhiên con trai Lâm gia trở về từ , còn mặc quan phục, là bọn họ thể trêu chọc . Vì bọn họ chỉ châm chọc: "Ngài hiểu lầm , chúng tới đây để đòi tiền, chẳng qua tiểu tử nhà sống chếc thích nhà ngài. Tiểu tử nhà ngài thì cưới nên chúng mới đến đây để hòa giải, xem thể tác hợp cho bọn nó . Tục ngữ thà hủy mười tòa miếu chứ nên hủy một cọc hôn sự..."
"Nói bậy! Lúc nãy mấy hề như !" Thấy da mặt đối phương dày như thế, mặt Lâm Cẩm Như đỏ bừng lên, tức giận trả lời một câu.
Lâm Tri Hành tiến lên một bước, dùng ánh mắt ám chỉ nàng tạm thời đừng nóng nảy. Sau đó khẽ một tiếng, khuôn mặt lạnh nhạt : "Muốn cưới ?"
Thấy thái độ và vẻ mặt dịu dàng ấm ấp của , nhà họ Vương thở phào nhẹ nhõm. Cũng đúng thôi, chuyện từ hôn đối với thanh danh của nữ tử bất lợi, Lâm Tri Hành quan lớn thì như thế nào? Còn vội vàng gả cho bọn ? Nghĩ như , mấy họ Vương lập tức cảm thấy yên lòng, nhẹ nhõm, khuôn mặt tươi : " đúng, mỗi ngày tiểu tử nhà đều nhắc đến Cẩm Như cô nương, nàng thì cưới..."
"Mấy cũng xứng ?"
Lâm Tri Hành mặn nhạt ném xuống một câu. Vẻ mặt châm chọc mấy nhà họ Vương, sâu trong đôi mắt đang ấp ủ sự phẫn nộ.
Khuôn mặt của mấy họ Vương cứng đờ, trông vô cùng buồn . Sau khi bọn họ phản ứng , thẹn quá thành giận bộc phát : "Đừng nghĩ rằng ngươi mặc quan phục thì thể hù dọa chúng , nhà chúng cần ngươi gả qua chắc! Nhà họ Vương từ hôn nàng, thanh danh cũng hỏng ! Đời đừng mong gả ngoài nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-196.html.]
Lâm Tri Hành còn mở miệng, một thuộc hạ của nhịn toẹt : "Hừ, đúng là miệng chó mọc ngà voi, đầu tiên thấy lớn mật như ! Nói cho mấy , đại nhân của chúng là Tể tướng đương triều! Là quan nhất phẩm của Triều đình đó!"
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Tể tướng?!"
Người trong thôn lập tức lắp bắp sợ hãi, đôi mắt trợn to dám tin tưởng. Bọn họ tìm thấy vẻ đùa cợt khuôn mặt nhưng phát hiện điều gì. Mấy họ nhà Vương càng thể tin . Cho dù là một bá tánh bình thường cũng thể đến Tể tướng - đó là quan nhất phẩm, thể là một vạn !
"Đường đường là của quan nhất phẩm, gả ? Chỉ cần thả chút tin tức ngoài, cưới tiểu thư nhà chúng thể trải dài từ kinh thành đến thôn của mấy ! Một tên nông dân quê mùa mà dám đòi trèo cao tiểu thư nhà chúng , đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tự lượng sức !"
Khuôn mặt mấy họ Vương đỏ bừng lên, là vì tức giận là quá hổ. Bọn họ vốn cho rằng Lâm Tri Hành cũng chỉ là một chức quan nho nhỏ, nghĩ tới rằng là Tể tướng!
Từ xưa câu bá tánh đánh với quan, mấy họ Vương tất nhiên cũng đạo lý . bây giờ bọn họ đắc tội với ...
Mấy họ Vương vô cùng hối hận, vội vàng quỳ xuống xin tha. Lâm Tri Hành vẫn d.a.o động gì, tha tội dễ dàng cho mấy hổn đản bắt nạt mẫu và . Vì để công bằng, tất cả đám một chuyến dạo ở quan phủ, bọn họ phán phạm một tội như: tự tiện xông nhà bá tánh bình dân, trộm cắp, lừa đảo... chỉ lấy một trong các tội cũng đủ để bọn họ than trời trách đất.
Trò khôi hài lấy chuyện Lâm Tri Hành tay sấm rền gió cuốn kết thúc. Chờ khi mấy nhà họ Vương hùng hổ khỏi, lúc trong thôn mới chạy tới hỏi: "Tri Hành, ngươi quan lớn ?" Giọng điệu chút lấy lòng.
Gần lợi tránh hại là bản năng của con . Bây giờ Lâm Tri Hành là Tể tướng, khí thế tất nhiên vô cùng tôn quý, khiến khác dám bất kính.