Nụ mặt Thù Lẫm càng sâu, thể nghiêng về phía tới gần Kiều An Nhiên, gằn từng chữ một: "Vậy cút cho , xem thử cô cút bao xa?"
Kiều An Nhiên kinh ngạc cực kì: "Anh kêu cút?"
Thù Lẫm thèm phản ứng, trực tiếp kêu bảo an lôi cô ngoài, thực sự thú vị, còn tưởng cô thể chống đỡ một thời gian, nghĩ tới cái mà cô gọi là cốt khí cũng chỉ hai ba ngày.
Kiều An Nhiên lúc ném ngoài vẫn còn phản ứng kịp, chờ cô lấy tinh thần, cửa lớn Thù gia cũng đóng . Kiều An Nhiên chút hổ, tuy cô việc nhờ giúp đỡ, nhưng thái độ của ác liệt như ? Cũng hỏi rõ xanh đỏ đen trắng liền đuổi cô ngoài, của cô còn đang trong bệnh viện, ở biệt thự lớn như thế tại giúp đỡ nghèo khổ một chút chứ?
Cửa lớn Thù gia đóng chặt, Kiều An Nhiên chỉ thể bất đắc dĩ rời . nghĩ tới đường về đụng Bạch Yến, thế là vội vàng nhờ giúp đỡ.
Bạch Yến tất nhiên vẫn còn nhớ rõ chuyện của Kiều Văn Khanh, dù cái chếc của cô cũng liên quan đến , em gái đối phương tìm đến cửa, tiện tay giúp một chút cũng chuyện gì lớn. Đồng thời việc thu mua cổ phần Tây gia đến thời khắc mấu chốt, Bạch Yến lúc xảy chuyện gì ngoài ý nên để thư ký chuyển cho cô một khoản tiền.
Kiều An Nhiên thấy hai lời liền giúp đỡ, còn cần cô báo đáp, cảm kích uất ức, chỉ cảm thấy đàn ông ôn nhu và thiện lương như .
Kiều An Nhiên cầm tiền rời , mà tập đoàn Tây thị cũng dần dần chống đỡ nổi. Ba đại gia tộc tập trung hỏa lực công kích, chẳng mấy chốc Tây thị quân lính tan rã.
Không đến một năm, Tây thị sụp đổ, sản nghiệp gia tộc ba nhà Thù, Bạch, An chia cắt. Hào môn thế gia truyền thừa trăm năm cứ như hủy diệt, ngay cả bọt nước cũng gợn lên một chút.
Tây lão gia ở bệnh viện chịu đựng , buông tay . Tây Nguyệt tai họa đều do mà , Tây gia phá sản, thể trốn tránh trách nhiệm, ông chếc càng giống một cây rơm đè chếc con lạc đà gầy. Không cần ngoài , sự tự trách, áy náy, hổ các loại cảm xúc đều bao phủ . Áp lực cực lớn ép thở nổi, tinh thần gần như sụp đổ. Khi thì u buồn, khi thìn nôn nóng, mấy tự sát đều cứu về, việc gì nhưng gân bên tay trái chịu tổn thương cực lớn nên thể khôi phục, về cũng chỉ thể cụt một tay.
Sau khi Kiều An Nhiên đem tiền về, cô cũng ở quá lâu mà lập tức lên thành phố, cô với cha Kiều, đây là tiền cô mượn, cô việc cho ân nhân để trả món nợ ân tình .
Tuyết Lạc Vô Ngấn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-240.html.]
Cha Kiều giống như đầu đến con gái , loại tim phổi, mặc kệ còn tỉnh giường bệnh chính là con gái của họ ? Người khác hảo tâm cho cô mượn tiền, chẳng lẽ nóng vội tới nỗi mong cô báo đáp ngay lập tức?
Cha Kiều khuyên cô nửa ngày, cuối cùng Kiều An Nhiên đáp ứng chờ tỉnh mới .
Chờ đến lúc Kiều An Nhiên một nữa bước chân lên thành phố - cũng là thời điểm tập đoàn Tây thị hủy diệt. Cô chú ý những thứ mà thẳng đến nhà Bạch Yến.
" thể vô duyên vô cớ nhận tiền của . Số tiền bây giờ cách nào trả, nhưng thể giúp việc, cần gì đều thể giúp ."
Bạch Yến từ tới nay hỉ nộ biểu lộ cũng nhịn nhíu mày, sớm mất sự kiên nhẫn với loại con gái lải nhải còn trời cao đất rộng , chỉ cô nhanh chóng cút .
"Không cần, giúp cô là vì nể mặt chị cô, cũng cần cô tới giúp việc."
Nghe , biểu lộ mặt Kiều An Nhiên cứng ngắc, đó bộ dáng của cô như chịu vũ nhục cực kỳ lớn: " lầm ! Thì với khác chút nào, cứ mấy đồng tiền bẩn là quyền cao cao tại thượng hả! Vì trong mắt mấy mạng rẻ mạt như ? Loại như vĩnh viễn cũng hiểu cái gì gọi là tình cảm!" Nói xong, vô cùng uất ức chạy .
Bạch Yến: "?"
Cái qủy gì ? Bệnh tâm thần!
Không thể , trong cảnh tâm tình khác thì khi cùng một sự việc sẽ cảm xúc khác . Trong nguyên tác, mấy Bạch Yến Tử Thần uy h.i.ế.p nên thời điểm gặp Kiều An Nhiên tâm tình vô cùng tùy ý ung dung, tình cảm đối với Kiều An Nhiên ban đầu là áy náy, đó chuyển biến thành yêu thích. Cái gọi là thương trong mắt sẽ hóa thành Tây thi, khi hảo cảm, những lời của cô, bọn họ sẽ cảm thấy cô thiện lượng chính trực chút ngốc nghếch đáng yêu. hiện tại, vì vết xe đổ là Tử Thần, bọn họ cực kì chán ghét mấy hành vi giả thần giả quỷ , thế nên cái đầu tiên với Kiều An Nhiên cũng cho lắm. Lúc những lời cô , trong lòng chỉ năm chữ —— điên !