Xuyên Nhanh: Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính! - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-03-01 12:38:35
Lượt xem: 111

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Khanh nhận nuôi 2 đứa trẻ mồ côi, một trai một gái, tận tâm nuôi dưỡng và cuối cùng giao sản nghiệp cho hai đứa con nuôi . Sau khi ba Quý qua đời, Văn Khanh cũng rời khỏi, cô qua đời lúc 60 tuổi.

"Cảm ơn cô! Thật sự cảm ơn cô! Ngay từ đầu hận thù che mắt, chỉ Mạc Dao trả giá đắt, quên mất yêu thương cha , nghĩ tới cô chăm sóc bọn họ như , chỉ phát triển công ty mà còn giúp bọn họ an hưởng tuổi già, đau khổ vì cảnh đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh..."

"Không gì, đây là việc nên ."

Đưa linh hồn Quý Văn Khanh Chuyển Sinh Trì xong, một vầng sáng vàng bao phủ cơ thể Văn Khanh, cảm giác thoải mái đến mức kêu lên. Đó chính là công đức, mỗi một thành nhiệm vụ đều sẽ nhận công đức của uỷ thác. Văn Khanh công đức ích lợi gì, nhưng nào thu công đức xong cô cũng vô cùng thoải mái, còn mệt mỏi, ngay cả linh hồn cũng mạnh hơn nhiều.

Bàn tay trống của Văn Khanh nắm mở , lòng bàn tay thêm hai cái chìa khoá màu vàng kim, một cái là túi đen khủng bố, một cái là bao lì xì tu chân. Cái đầu là bàn tay vàng mang theo để thành nhiệm vụ, cái là cướp của Mạc Dao, điều bây giờ chúng đều thuộc về cô hết . Cô giơ tay ném, hai chiếc chìa khoá hoá thành băng bay vô tận, cùng với hai cái chiếc khác treo trong gian đen kịt, toả hào quang lấp lánh, giống như những ngôi bầu trời đêm.

Chỗ Văn Khanh đặt tên là hư vô tận, bên ngoài là một cái sân nhỏ mang phong cách cổ xưa, xung quanh là sương mù trắng xoá dày đặc, ngay cổng một con đường nhỏ mờ ảo trong màn sương, dẫn đến nơi nào.

Trong viện ba gian phòng, bên trái là gian mênh m.ô.n.g để đặt bàn tay vàng. Hai gian bên cạnh là chỗ cô nghỉ ngơi, tiếp khách. Những vị khách đó chính là uỷ thác.

Trong viện quanh năm là mùa xuân, một cây đào lớn che khuất nửa cái sân, hoa nở quanh năm, cảnh sắc động lòng . Bên cây đào một hòn đá thần, gọi là đá Vãng Sinh, Văn Khanh dùng nó để quan sát cuộc đời của uỷ thác. Trong viện còn một cái giếng — Chuyển Sinh Trì, khi chấp niệm tiêu tan, lúc uỷ thác sẽ từ nơi đầu thai chuyển kiếp.

Cây cỏ ở gian vô tận đều do Văn Khanh khống chế, tuỳ cô điều khiển. Lúc cô đang xích đu cây đào, nhắm mắt dưỡng thần, chờ uỷ thác tiếp theo đến.

Không qua bao lâu, Văn Khanh dường như ngủ một giấc vô cùng thoải mái, bấy giờ mới thấy tiếng chuông chiêu hồn vang lên ở cửa viện.

tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-25.html.]

Văn Khanh cửa, nữ tử đến từ cuối đường. Nàng mặc đồ cổ trang, tóc dài đến eo, dáng tinh tế, chút mong manh yếu đuối. Dung mạo tuyệt mỹ, đôi mắt chứa đầy nhu tình, ánh mắt đong đầy sự dịu dàng. cằm nàng thu , lúc bước hóp ngực, vẻ khúm núm. Thế nên Văn Khanh đưa kết luận: đây hẳn là một cô nương điềm đạm chút nhát gan.

Văn Khanh dẫn nàng trong viện xuống, đó lấy một bình từ trong khí, chậm rãi pha một chén. Nữ tử vẫn luôn an tĩnh lúc chút kinh ngạc: "Cái ... đây là bản lĩnh của tiên nhân ư?" Nói xong nàng bốn phía, phong cảnh như ở chốn bồng lai, khỏi thở dài: "Chưa từng nghĩ tới, một kẻ ti tiện như khi chếc thể đến cõi tiên."

Văn Khanh ôn hoà : "Ta cũng tiên nhân."

"Nơi đây là tiên cảnh, tiên nhân thì cũng thể là bình thường."

Lần Văn Khanh phủ nhận, ngược hỏi, "Nguyện vọng của ngươi là gì?"

"Nguyện vọng?" Nữ tử vẻ mặt mịt mù.

" , những đến đây đều là thực hiện tâm nguyện, chấp niệm khó tiêu tan, ở đây để giúp đỡ thành tâm nguyện."

Nghe Văn Khanh giải thích xong, nữ tử do dự lắc lắc đầu: "Ta di nguyện gì cả."

Văn Khanh nàng, sắc mặt nàng bình tĩnh, vô cùng thản nhiên, giống dối. Văn Khanh , "Đi đến đây nhất định là chấp niệm tiêu, thể là sâu trong lòng ngươi, chính ngươi cũng phát hiện , ngươi cẩn thận suy nghĩ ."

Tuyết Lạc Vô Ngấn

"Ta thật sự tâm nguyện." Nữ tử suy nghĩ hồi lâu, vẫn lắc đầu. "Ta sinh kỹ nữ, mười một tuổi tiếp khách, mười bảy tuổi chếc bệnh, cả đời coi khinh, lăng nhục. Bây giờ rốt cuộc cũng thoát khỏi bể khổ, kiếp nguyện, chỉ nguyện kiếp bình an vui vẻ, còn đau khổ."

Cho dù xem qua quá khứ của nàng từ đá Vãng Sinh, nhưng khi Văn Khanh nàng thuật chuyện đời bình tĩnh gợn sóng v. Cô nghĩ ngợi, hỏi: "Có cha sinh của ngươi là ai ? Tại bọn họ vứt bỏ ngươi?"

Loading...