Mọi : "..."
Văn Khanh dọn đường, : "Không Ninh Thành đang xin chứng chỉ đô thị văn minh ? Là một công dân của Ninh Thành, chúng giành vị trí thành phố xinh nhất nước thì nỗ lực xây dựng từ chính nơi chúng sống, thành phố là nhà của chúng , nếp sống văn minh cũng dựa đại gia đình chúng ."
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Mọi : "..." Chắc chắn là đầu óc vấn đề.
Vừa thấy vẻ mặt của bọn họ, Văn Khanh liền bọn họ nghĩ gì. Cô dừng động tác , ngửa mặt 45° lên trời, từ từ thở dài: "Vô luận thế giới biến thành bộ dáng gì, chúng nhất định luôn hi vọng một điều rằng tai nạn sẽ qua , những khổ sở sẽ dần biến mất, một ngày mai tươi sáng nhất định sẽ đến. thật sự tin tưởng, diện mạo của Ninh Thành nhất định sẽ khôi phục, cũng sẽ trở về cuộc sống an vốn ."
Những lời như rót lòng một bát canh gà nóng hổi, những lời về cuộc sống tươi khi xưa khiến hốc mắt con khỏi nóng lên. Tang thi, mạt thế bất ngờ xảy đảo lộn sự bình yên vốn , ai cũng chấp nhận sự thật tàn khốc , cũng ai đều thể trong tích tắc thích ứng sự hỗn loạn của mạt thế. Sợ hãi, lo âu, mê mang, lo lắng cũng là cảm giác của mỗi ở hiện tại, lúc đây thứ bọn họ cần đồ ăn mà là niềm hi vọng khiến họ an trở , cho bọn họ , sợ, hết thảy đều sẽ là quá khứ.
Đều sẽ là quá khứ...
Hóa đầu óc của cô là vấn đề mà là đang nuôi dưỡng niềm hi vọng cho bản , cũng đang chờ đợi một tương lai tươi sáng ở phía .
"Vì đừng vội nản lòng, cũng đừng gục ngã. Trung Hoa của chúng qua năm ngàn năm lịch sử bao ngoại xâm dòm ngó xâm lược, bao nhiêu gặp cảnh nước mất nhà tan, nhưng dù cho đao của kẻ địch kề cổ chúng , b.o.m oanh tạc xác chúng đều thể cho chúng khuất phục, càng thể khiến chúng khom lưng cúi đầu. Lần cũng thế, ai thể khiến gục ngã, trừ chính chúng ."
Lời quá khó tiếp nhận, chính Văn Khanh cũng đỏ mặt, nhưng những khác trở nên phấn chấn. , dân tộc Trung Hoa hùng dũng hiên ngang ngàn năm, nguy hiểm nào từng vượt qua chứ? Kháng chiến tám năm cuối cùng đều thắng lợi, tang thi tư duy đáng sợ bằng quân Nhật năm ? Đất nước Nhật Bản thả b.o.m khí độc, chế tạo s.ú.n.g trường, s.ú.n.g ngắn, nhận dạng chiến lược, phối hợp chiến thuật, tang thi thể ?"
"Nói đúng, trở ngại nào thể ngăn , chỉ cần chúng đoàn kết nhất trí, tang thi gì đó nhất định sẽ tiêu diệt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-280.html.]
"Tin tưởng chính phủ và quân đội sẽ bỏ mặc chúng , mắt đồng tâm hiệp lực cùng vượt qua cửa ải khó khăn , chờ cứu viện đến thì thôi."
"Tang thi tuy đáng sợ nhưng thứ đáng sợ hơn chính là bản đánh mất ý chí chiến đấu."
- ---------------
Lòng nhiệt huyết chiến đấu của quần chúng khơi dậy, biểu tình kích động nêu lên ý kiến cá nhân. Văn Khanh cảm thán, con .... Là một loại sinh vật kiên cường, chỉ cần một chút hy vọng là thể kiên trì sống sót. Cô bằng lòng tin tưởng bản tính của con vốn thiện lương, thời đại mạt thế ghê tởm đều là do bất đắc dĩ. Thế giới vẫn nhiều , thịnh thế thái bình, hăng hái việc thiện, tình vẫn còn đó, chỉ là do mạt thế, đến việc sống sót cũng trở nên khó khăn thì còn nhớ tới đạo đức gì nữa chứ?
Cô nhận sự tin tưởng từ những xa lạ, cũng nguyện ý đem ấm truyền . Vì , cô cũng keo kiệt truyền ít cảm hứng, nhận thì ?
Hiệu quả vô cùng rõ ràng, mặc kệ về như thế nào, ít nhất tại thời khắc trong lòng bọn họ còn hy vọng. Đương nhiên cũng tất cả đều tiếp nhận, ít đối với lời của cô khịt mũi coi thường, thậm chí cảm thấy ý tưởng đó thật quá ngây thơ buồn .
"Quá ngây thơ ! Mạt thế đến, chỉ tích cực chủ động thích ứng thế giới, nắm chắc đường nước bước mới thể đoạt một vị trí ở mạt thế . Cứ đắm chìm trong định của quá khứ, sớm muộn gì cũng một ngày ngã xuống do thất bại."
Một nam thanh niên đeo mắt kính : "Tự Chính phủ còn khó bảo , lo lắng cho chúng ? Hiện tại là mạt thế ngày thứ ba, vẫn thấy bóng dáng của chính phủ và quân đội , còn đủ rõ lên vấn đề ?"
Lời , đều trầm mặc. , đây là mạt thế, tai nạn bình thường, ai thể bảo đảm nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn ? Nếu nhân tố tác động bên ngoài là Văn Khanh, ý kiến chắc chắn vô cùng chính xác. Đôi ba câu lời của cô đúng thật là thể cổ động khác. Vốn dĩ chỉ là những con ăn no mặc ấm, chủ kiến cho nên dễ dàng phấn chấn tinh thần với câu của Văn Khanh, cũng dễ dàng vì một câu của khác mà ủ rũ mất hết tinh thần. Văn Khanh vốn dĩ cũng trông cậy việc mấy câu là thể cho bọn họ khăng khăng một mực theo cô, thành lập một đô thị văn minh , nhưng cũng nghĩ nhanh như phá đám.