Ngược Văn Khanh hề khó bọn họ, chỉ bình tĩnh : "Mấy thể ."
Mọi vui mừng, vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc chuẩn rời .
"Chờ chút." Văn Khanh đột nhiên gọi bọn họ , chỉ đống đồ ăn nước uống mà họ mang : "Cái siêu thị là của mấy hả?"
Đám ngơ ngác, dáo dác : "Không ..."
"Không của mấy mà cứ thế tự tiện cầm như ? Không hỏi mà lấy chính là trộm!"
Trên mặt nóng bừng lên, tiếp đó chút khó coi, lời ý gì, cho bọn họ lấy đồ ăn ư? với cảnh bây giờ, đồ ăn thì bọn họ sống thế nào?
Văn Khanh thu hết sắc mặt của đám mắt, đáy lòng nhạo nhưng ngoài miệng : "Có thể lấy, thế nhưng đạo lý mua đồ trả tiền thì chắc hẳn ai cũng rõ chứ, chủ nhân nơi còn nữa. Cho nên, các để những loại đồ vật đáng giá , đặt ở quầy thu ngân, thì bất cứ ai cũng đừng hòng mang dù chỉ là một chai nước!"
Sắc mặt của lúc mới lên một chút, tuy trả tiền, nhưng thật vẫn là bọn họ lợi, là mạt thế thì tiền tài còn ích gì nữa? Đồ ăn mới là thứ quý giá nhất, thể lấy tiền mua đồ ăn bọn họ nên mừng thầm mới . Thế nhưng đợi đến lúc đám sờ túi, mới nhớ lúc chạy trốn gấp gáp, ai mà để ý đến tiền bạc mà mang theo ví chứ!
Văn Khanh lên tiếng nhắc nhở: "Đồ vật đáng giá, vàng bạc châu báu gì cũng ."
Lúc cái gì quan trọng hơn tính mạng, vì cho dù bụng , nhưng đoán chừng vũ lực của bản so với Văn Khanh quá mức chênh lệch, bọn họ lập tức ngoan ngoãn theo lời cô .
Rốt cục đợi đến khi mấy hết, Văn Khanh về phía bốn mập mạp vẻ mặt thôi, khẽ: "Có cảm thấy kì lạ vì để bọn họ trả tiền mới lấy đồ ăn ?"
Bốn bọn họ liền gật đầu như giã tỏi, thật bọn hiểu mục đích của cô là gì, nếu như thì cứ dứt khoát gật đầu, trực tiếp để họ mang đồ là . Bây giờ thì , để đám mang đồ còn đắc tội , chỉ đổi về một đống tiền bạc vô dụng. Theo bọn nghĩ, tiền còn chẳng giá trị bằng một cái bánh bao.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Văn Khanh thu hết biểu cảm của bốn tên mắt, mỉm : "Bởi vì, thứ chúng chính là duy trì một loại trật tự."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-283.html.]
????
"Mua đồ trả tiền là đạo lý hiển nhiên, tại đến tận thế thể duy trì cái trật tự ? Tất cả thứ đều thể tùy ý cầm, tùy ý sử dụng, đồ dùng sinh hoạt chỉ cần cướp là , thế giới cho dù tận thế thì bản nó cũng sẽ náo loạn lên hết. Cho nên xây dựng Ninh thành, việc đầu tiên chúng cần là khôi phục trật tự."
"Mặc kệ dùng vũ lực áp chế bất kỳ phương pháp gì khác thì mục đích cuối cùng chính là để cho , nhất định nỗ lực mới thành quả, đường tắt: mà hưởng!"
Bản Văn Khanh một loại khí thế khiến cho khác thể tin tưởng, cô lời mặc dù bốn tên béo hiểu rõ, nhưng theo bản năng bọn họ lựa chọn tin tưởng cô. Dẫu thời khắc bọn họ quyết định theo cô thì còn đường lui nữa .
Văn Khanh cũng vội, về thời gian sống chung với còn nhiều, bọn kha khá cơ hội để hiểu rõ hơn về những điều : "Bây giờ giới thiệu một chút ."
Mấy lúc mới nhớ tới vẫn giới thiệu bản , một ngây ngô : " là Liêu Thao, đều gọi là Bàn Tử."
" là Lâm Chiêm Viễn."
"Vương Hâm."
"Tống Thanh Sơn."
Bốn lượt tên , đó Bàn Tử tổng kết: "Bốn chúng đều là sinh viên đại học S, vốn ở cùng kí túc xá, ngày tận thế lúc đang ở gần đó ăn cơm, khi tận thế xảy thì cùng chạy đến siêu thị .".
Văn Khanh gật đầu, trong thời gian ngắn ngủi cùng ở trong đây, cô ước chừng hiểu rõ hơn về tính cách bọn họ, Liêu Thao tính tình rộng rãi, nhiều nhất. Lâm Chi Viễn tỉnh táo nhất, tất cả thời gian đều tương đối trầm mặc nhưng rõ ràng mới là đưa quyết định trong bốn . Vương Hâm với Tống Thanh Sơn một hấp hấp tấp, một chậm chạp. Bốn bọn họ tính cách khác biệt mà thể sống chung hòa hợp như thế, đúng là khiến thể ngờ .
Hơn nữa bốn vận may tệ, đến việc nào biến thành tang thi; còn khéo tránh trường học là nơi đông nhất, tỉnh thì trốn siêu thị, bây giờ càng may mắn hơn nữa là gặp cô... Tính vận may cũng là một loại thực lực!