Giang Tiểu Mãn gấp gáp: " thích kiểu em trai!"
Cậu đương nhiên thể , Văn Khanh coi như một em trai để chăm sóc, nhưng mà em trai của cô: "Em bạn trai của chị!"
"Em thích chị, từ đầu gặp mặt thích chị , vì cảm kích vì cái gì khác, em chỉ đơn giản là cùng chị. Nhìn chị cùng đàn ông khác ở chung một chỗ em sẽ thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu. vì một câu của chị mà vui vẻ nhảy cẫng lên, sẽ bởi vì chị ăn đồ ăn do em mà cảm thấy thỏa mãn, cũng sẽ vì một ánh mắt của chị mà trong lòng thấp thỏm yên..."
Càng , thanh âm của Giang Tiểu Mãn càng yếu ớt dần: "Em em xứng với chị, chị ưu tú như , cái gì cũng , mà em quá đần độn, cái gì cũng . Thế nhưng em thích chị, em giữ lòng , nó luôn luôn nghĩ, bây giờ chị đang gì..."
Văn Khanh thở dài một , một lão yêu quái sống bao nhiêu năm, điều khó khăn nhất mà cô gặp là cự tuyệt tấm lòng son của khác, tình cảm thuần khiết như , haizzz.....
Giang Tiểu Mãn cô thở dài, lòng liền thắt chặt , hốc mắt dần dần đỏ lên, cố gắng chịu đựng thất thố mặt cô.
"Cậu còn nhỏ..." Một câu, triệt để đánh vỡ hi vọng của Giang Tiểu Mãn.
"Chờ ba năm nữa, nếu còn thích , thì chúng ở bên ."
- --------
Văn Khanh trở gian vô tận, mới bước , Tiểu Phượng Hoàng liền chạy vội về phía cô: "Tỷ! Thân tỷ! Ta nhớ ngươi chếc! Sao bây giờ ngươi mới về!"
Văn Khanh bộ dạng thiếu niên của , tộc Phương Hoàng tất cả đều là mỹ nhân, tiểu Phượng Hoàng tự nhiên lớn lên cũng một bộ mặt tuyệt nhân gian. Chỉ là tính cách vẫn là đứa nhỏ trưởng thành.
Văn Khanh giang hai cánh tay, chuẩn tiếp lấy Phượng Hoàng đang nhào tới, ngờ Phượng Hoàng còn chạy đến gót chân cô, dừng ở phía xa xa, cực kì khoa trương mà che hai mắt : "Trời ơi con mắt của , , mắt sắp mù luôn , tỷ tỷ , thể thu kim quang ngươi ?"
Văn Khanh sững sờ: "Kim quang gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-317.html.]
"Là công đức ngươi đó, ai u ông trời của ơi, đầu tiên gặp công đức nồng đậm như , tỷ cứu vớt cả thế giới đấy ?"
Văn Khanh lúc mới nhớ , vị diện tận thế, lực lượng công đức còn kịp hấp thu thì ủy thác tới cửa, đó cô tạm thời để đó, tiên thành nhiệm vụ. Ở kiếp vì cứu vớt cả Trái Đất, vốn là phần thưởng công đức, thêm , khó trách Phượng Hoàng sẽ cảm thấy chói lóa như .
mà, công đức của cô trong mắt Phượng Hoàng là màu vàng ?
Văn Khanh đưa ủy thác Chuyển Sinh Trì mới bắt đầu hấp thu công đức. Có lẽ vì công đức quá nhiều nên lúc hấp thu tốn nhiều thời gian.
Đợi cô hấp thu xong, tiểu Phượng Hoàng vội vàng từ cây nhảy xuống, vây quanh cô tấm tắc: "Vừa nãy còn cảm thấy khí tức tỷ chút quen thuộc, thì là công đức. Tỷ, ngươi theo con đường thành thần bằng công đức ?"
"Công đức thành thần?"
" đó, lúc mới thức tỉnh trí nhớ, hình như từng tình huống như , nhưng vì quá lâu , cũng xác định rõ lắm. thể khẳng định, công đức của ngươi gần đầy, lẽ chỉ cần một cơ hội nữa là đầy ."
Mỗi một bộ tộc Thần thú đều ký ức truyền thừa của , sẽ theo cấp bậc mà dần dần mở , nhiều bí mật cổ xưa đều trong tay bọn chúng, đây cũng là một trong những thiên phú trời cao ưu ái cho chủng tộc đó.
Vì là do Tiểu Phượng Hoàng nên Văn Khanh mới tin tưởng. Trên thực tế, chính cô cũng từng hoài nghi qua, bởi vì mỗi khi cô thành nhiệm vụ, ngoại trừ bàn tay vàng cũng chỉ công đức, bàn tay vàng đều đưa vô tận hư , mặc dù mỗi cô thể mượn dùng một cái, nhưng quyền sở hữu vẫn thuộc về vô tận hư . Nói cách khác, mỗi khi cô thành nhiệm vụ, chỉ công đức để cường hóa linh hồn, chẳng lẽ cường hóa đến hình thái cuối cùng là thành thần??
Người đời đều thần tiên thật , chắc là thành thần cũng ... nhỉ?
Văn Khanh cũng chắc chắn lắm, đầu liền thấy Tiểu Phượng Hoàng tim phổi đang ăn đồ ăn, cô tiện tay từ trong gian hệ thống của Giang Tiểu Mãn lấy mấy thứ tiểu Phượng Hoàng thích ăn, dụ dỗ : "Phượng Hoàng ngoan, ngươi ngẫm thật kĩ, cơ hội để cho công đức đầy là cái gì?"
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tiểu Phượng Hoàng hai mắt sáng lên đồ vật trong tay cô, ngừng gật đầu: "Để nghĩ, để nghĩ."