Như .
Hôn ước của Văn Khanh cùng Lăng Thiệt Triệt giải trừ trong hòa bình, bởi vì cả hai đều loại hình đối phương thích, Cung gia cũng cần cô vì gia tộc mà kết hôn, nếu thế hệ quyết định hôn ước, cha Cung căn bản sẽ định hôn sự cho con gái sớm như .
Cha Cung cùng ba đặc biệt sủng ái cô, ngay cả việc cô kết hôn, độc cả đời cũng thỏa hiệp. Lại vì ba năng lực xuất chúng, sản nghiệp của gia tộc cũng cần cô quan tâm, cho nên cả đời cô đều trải qua vô cùng vui vẻ thoải mái, thuận tiện... cũng con đường công lược tình yêu đích thực của Tô Ngữ một chút.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Văn Khanh, tỉnh ,...."
Thời điểm Văn Khanh mở mắt một cần nữa là trong phòng học. Trên bục giảng là một đàn ông trung niên giảng bài tới mức nước miếng văng tung tóe, cô ở hàng cuối cùng, chỉ thể thấy mấy cái đầu đen cùng cái ót ở phía . Chiếc bàn mặt cô lộn xộn một đống sách, chữ sách vở vô cùng quen mắt. Ngồi cùng bàn là một cô bạn nhỏ mặt tròn, thấy cô tỉnh, dùng tay cản miệng cô, thấp giọng : "Chuẩn nhanh lên, đánh trống chúng liền chạy ..."
Văn Khanh trong nháy mắt mơ hồ, thứ mắt quen thuộc xa lạ, luôn cảm thấy hình như trải qua ở .
Cô nhớ đó, khi thành nhiệm vụ trở hư vô tận, cô đưa Cung Văn Khanh Chuyển Sinh Trì, đó hấp thu lực lượng công đức, còn chờ ủy thác tiếp theo truyền tống đến nơi .
Không ủy thác ?
Xuyên qua nhiều vị diện, Văn Khanh sớm dưỡng thành kỹ năng bất động thanh sắc ngụy trang thành nguyên chủ, quá quen thuộc với việc ứng đối các loại tình tiết đột nhiên phát sinh. Cô mở sách giáo khoa mắt , mở trang đầu tiên, bên ghi rõ mấy chữ ——
Năm ba ban hai, Văn Khanh.
Trong nháy mắt, giống như ký ức phủ bụi đột nhiên mở , những ký ức xa xưa như thủy triều vọt tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-326.html.]
, Văn Khanh nhớ , đây thế giới trong gian vô tận, đây là cuộc đời thuộc về cô.
Cha cô lúc cô bảy tuổi tai nạn xe cộ qua đời, cô theo chú lớn lên. Năm lớp mười hai , Văn Khanh đột nhiên bước gian vô tận, ai cho cô nguyên nhân, cũng nào cho cô nên gì, chỉ là thời điểm ủy thác đầu tiên đến cửa, cô vô sự tự thông mà gì.
Thay ủy thác thành nhiệm vụ, đó lấy bàn tay vàng của nhân vật chính, kiếm công đức... Trong khi nhiệm vụ, tất cả đều dựa bản tìm tòi học tập, nhưng mà mấy vị diện đầu cũng tương đối khó khăn, khi kinh nghiệm phong phú , kỹ năng cũng nhiều hơn, chậm rãi mới trở nên thuận lợi. Ngoại trừ việc Phượng Hoàng cho cô tích công đức sẽ thành thần, cô thành nhiệm vụ vì mục đích gì, chỉ giống như thành sứ mệnh mà ngừng tiếp. Bây giờ cô rốt cuộc , lúc mục đích để cố gắng, cô đột nhiên trở về, về tới thế giới thật sự của cô, thậm chí thế giới thật sự của cô còn dừng tại thời điểm cô .
Phảng phất giống như cô chỉ ngủ gật và mơ một giấc mộng. mà Văn Khanh rõ, những điều cô từng trải qua tuyệt đối mơ!
Giống như vì cô gian vô tận, cũng vì cái gì trở về. Văn Khanh dùng ý thức trao đổi với gian vô tận một chút, phát hiện nó vẫn còn, bên trong tất cả vẫn như cũ, ngay cả Tiểu Phượng Hoàng cũng còn, đang ngủ gật cây. Bao quát hư vô tận là mấy bàn tay vàng cũng đều bình ở đó.
Văn Khanh yên lòng, mặc kệ vì cô trở về, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thời điểm đến, tự nhiên sẽ .
Văn Khanh cũng chỉ suy nghĩ trong chốc lát, chờ cô lấy tinh thần, phát hiện bạn cùng bàn đưa tay hộc, cầm lấy hộp cơm, trong miệng đếm ngược: "Mười, chín, tám,..."
Văn Khanh bất động thanh sắc liếc qua vở bài tập của cô , đó "hồi tưởng" . Bạn cùng bàn tên là Tô Hiểu Mạn. Hình như bọn cô lúc thường xuyên đánh trống liền chạy đến căng tin.
Cũng thèm ăn, mà bởi vì trường của cô đông học sinh, mà căng tin đủ rộng, trễ xếp hàng chờ lâu. Với lớp mười hai mà , một chút thời gian cũng lãng phí. nếu quá muộn, cho dù ít đến mấy, thì đồ ăn cũng lạnh, sợ ăn sẽ đau bụng, mà mắc bệnh thì cũng là bệnh dậy nổi.
Hồi tưởng những thứ , ký ức trong đầu Văn Khanh lập tức như sống , phảng phất những thứ đều chỉ mới xảy hôm qua. Cảm khái một chút, lão yêu quái sống bao nhiêu năm như cô còn thể sống những năm tháng .