Dận Đường , vội vàng quỳ xuống tạ tội.
"Hoàng a mã minh giám, mua cửa hàng là một nữ nhân mới từ hải ngoại trở về, nàng căn bản giá cả ở Đại Thanh. Con ban đầu bán cửa hàng , nên mới giá mười vạn lượng để nàng khó mà lui, ngờ nàng đáp ứng ngay. Không chỉ thế, nàng còn gian hơn cả con, tiệm mua mua đều đưa một lượng bạc phí cửa, trong túi một ngàn lượng cho . Đồ vật trong cửa hàng cũng kì lạ, hơn nữa bán giá cao."
"Càng kỳ quái hơn là, đá quý trong tiệm bán theo cân, bạc dùng giỏ đựng, theo lời nàng thì là đốt tiền nấu cơm."
Dận Đường khai báo rõ ràng hết chuyện về Văn Khanh. Hắn tính tình hoàng a mã như thế nào, nếu phụ hoàng cho rằng mượn cớ vơ vét của cải là xong đời!
Khang Hi giải thích xong, cũng tin tin, vẻ mặt bình tĩnh thái độ gì.
"Người vẻ thú vị đấy."
Ông Dận Đường kính cẩn lễ phép quỳ phía , mặn nhạt một câu: "Đứng lên . Ngươi trưởng thành , cũng nên giúp trẫm việc chính sự, đừng cả ngày loạn. Cùng dân đoạt lợi thành thanh danh bất hảo. Đường đường là hoàng tử a ca mà buôn bán thì còn thể thống gì?"
Ha, chính sự? Chính sự khác , rảnh rỗi đến mốc meo, kinh doanh thì gì? Dận Đường môi mấp máy mấy , cuối cùng gì, khom hành lễ : "Xin hoàng a mã dạy bảo."
Dận Đường một lúc, Khang Hi phân phó Lý Đức Toàn: "Đi gọi lão Tứ cho trẫm".
Văn Khanh ở phía quầy bán hàng, dòng tấp nập đường phố đến phát ngốc, Dận Đường mua bảo thạch xong liền lệnh cho canh trở về phủ. Bởi vì bên ngoài tiệm dán hai bố cáo, như thường lệ vẫn khách ghé thăm.
Văn Khanh cảm thấy hôm nay sẽ khách, bỗng ngoài cửa hai tiến .
Nam nhân đầu dáng cao gầy, gương mặt thanh khiết, cách ăn mặc tuy mộc mạc nhưng khí thế khác dám khinh thường, theo là một nô tài cúi đầu nhắm mắt theo, dáng vẻ yểu điệu của thì lẽ đây là một tên thái giám.
Có thể mang thái giám cửa, phi tử trong cung thì chính là hoàng tử, Văn Khanh âm thầm suy nghĩ trong lòng, đó lười biếng mở miệng tiếp đón:
"Hân hạnh đến với bổn tiệm, tiên xin nộp phí cửa."
Người tới đúng là Tứ A Ca Dận Chân, phụng mệnh hoàng đế Khang Hi tới đây để dò tra cửa hàng . Lúc ở bên ngoài, tất nhiên là thấy cửa dán bố cáo, vì liếc Tô Bồi Thịnh một cái, Tô Bồi Thịnh lanh lẹ móc hai lượng bạc đặt lên quầy.
Văn Khanh nhận bạc, tùy tiện ném sọt tre, tủm tỉm Dận Chân :
"Khách quan cứ tự nhiên, trúng thứ gì sẽ ưu đãi cho ngài!"
Nếu nàng nhớ lầm, chính là Tứ hoàng tử Ái Tân Giác La - Dận Chân. Cũng chính là vị hoàng đế Ung Chính mặt lạnh trong truyền thuyết. Đây là một vô cùng nghiêm túc việc, so với Bát, Cửu, Thập thì đáng tin hơn nhiều! Có lẽ nàng thể giúp mở một cánh cửa mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-34.html.]
Dận Chân chấp tay lưng, chậm rãi dạo bước qua đồ trong cửa tiệm, giống đám Dận Đường, trong tiệm nhiều thứ mà , nhưng do sách nhiều, học cao hiểu rộng, nên ít nhiều gì vẫn thể đoán một chút.
Bỗng nhiên chỉ một thứ hỏi:
"Đây là cái gì?"
Văn Khanh thoáng qua đồ vật mà chỉ, trong lòng thở dài, hổ danh thể lên hoàng đế, ánh mắt giống thường! Dù nàng bội phục, nhưng nguyên tắc thì vẫn thể phá vỡ.
"Trước tiên ngài giao bạc, đó sẽ cho ngài ."
"Bao nhiêu?"
"Mười vạn lượng!"
Dận Chân trầm , thấy giá tiền cao như thế cũng phản ứng gì, xoay tiếp tục thứ khác, biểu hiện của chính là .
Sau một lúc lâu, Dận Chân chỉ bên trong góc của ngăn tủ.
"Cái cũng bán ?"
Văn Khanh qua, thì là một hạt gạo, nàng .
"Đương nhiên , phàm là vật bày điều sẽ bán." Nàng còn tưởng rằng hạt gạo gì thu hút, sẽ phát hiện .
Dận Chân hỏi:
"Vật giá bao nhiêu?"
Vật thể bày ở trong tiệm ắt hẳn là tầm thường, Dận Chân cảm thấy cho dù là một hạt gạo cũng hề bình thường. Sự thật chứng minh, trực giác của đúng.
Văn Khanh :
Tuyết Lạc Vô Ngấn
"Trừ bỏ ngài thì sẽ một khách nhân nào chú ý tới hạt gạo , liền bớt giá cho ngài, một ngàn lượng."
"Lớn mật." Tô Bồi Thịnh phía Dận Chân nhịn lên tiếng. Đây là chơi đùa với chủ tử nhà ? Nếu chủ tử lên tiếng, lúc nãy giá mười vạn lượng, mắng nàng , hiện tại càng kỳ quái hơn là chỉ một hạt gạo thôi mà nàng một ngàn lượng! Hạt gạo bằng vàng cũng tới giá đó!