"Kêu gia mời khách giúp ngươi? Ngươi nghĩ là tú bà thanh lâu chắc?"
Nàng còn gì, Dận Ngã kéo tay áo :
"Cửu ca, sắp tới sinh nhật Nghi phi nương nương, là đang suy nghĩ nên tặng lễ vật gì ? Đệ thấy thứ thích hợp."
Hắn tát chếc nhà , đương nhiên cái thích hợp, nhưng nếu biểu hiện rõ ngoài, đối phương sẽ bọn họ ! Khác gì bảo nàng tăng giá lên chứ?
Nàng tủm tỉm họ.
"Như thế nào? Cửu thúc ?"
"Muốn! Vì cái gì mà chứ! Bao nhiêu bạc? Ta đưa! Còn chuyện ... cửa !"
Nàng lắc đầu.
"Không ! Ta cũng thiếu tiền."
"Ngươi!"
Văn Khanh dầu muối ăn, liền nổi trận lôi đình. Cuối cùng Dận Ngã nổi nữa, ngoài cửa kéo một .
"Vị chính là Lưu Thanh Phương - Lưu đại nhân của Thái y viện. Ngươi giữ lời chứ?"
Thái y , nàng tủm tỉm đưa hộp nhạc cho Dận Ngã.
"Đương nhiên là giữ lời, chuyện luôn giữ lời, cái cho ngài."
Dận Ngã là một , hộp nhạc tới tay liền đưa cho Dận Đường. Dận Đường đạt ý nguyện, nhưng một chút vui sướng cũng , trừng mắt nàng.
Ngẫu nhiên ngang qua đây, Dận Ngã kéo . Lưu Thanh Phương vẻ mặt ngơ ngác chắp tay thỉnh an hai .
"Thỉnh an Cửu a ca, Thập a ca, hai vị gọi hạ quan tới đây là vì chuyện gì?"
Dận Đường trời lời nào, Dận Ngã chút hổ mặt chỗ khác, thể là dẫn mối giúp cửa tiệm!
Nàng chỉ bố cáo dán ở cửa.
"Hân hạnh đến với bổn tiệm, tiên giao bạc."
Lưu Thanh Phương đờ nửa ngày, về phía hai vị a ca, hai bộ như liên quan tới họ, ông đành đau trứng móc một lượng bạc.
"Hạ quan thể chứ?" Mặc kệ hai vị ở đây cái trò gì, nhất ông nên tránh xa một chút.
"Ai da, khách quan chờ chút ." Văn Khanh kêu dừng , tủm tỉm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-38.html.]
"Ta thấy vầng trán ngài cao rộng, cốt cách thanh tao, thiên phú dị bẩm, là bậc kỳ tài trong ngành y học! Trùng hợp trong tiệm một quyển tuyệt thế y thư, thấy duyên với ngài nên chỉ bán với giá 10 lượng thôi!"
"Y thư!" Lưu Thanh Phương kinh hỉ vạn phần. Điển tịch về y thư từ đến nay đều khó tìm, các thế gia đại danh y điển tịch cũng dễ gì mà truyền bên ngoài, đều là sư phụ dạy cho đồ , đồ dạy cho đồ tôn, đời đời truyền , ngoài khó mà học . Không nghĩ ở chỗ ông tìm một quyển, thế nhưng chỉ cần mười lượng bạc!
"Y thư ở nơi nào? Mau đưa cho !" Lưu Thanh Phương vội vàng hỏi.
"Trước tiên giao bạc, đó mới đưa hàng cho ngài." Nàng .
Lưu Thanh Phương chút do dự đưa cho nàng mười lượng bạc, cho dù nàng là kẻ lừa đảo nhưng cũng chỉ mất mười lượng bạc mà thôi, nếu chẳng may là thật thì ? Ông cam tâm tình nguyện lấy mười lượng bạc mua thứ chẳng may .
Nàng thu tiền xong mới đến giá sách lấy y thư. Hai Dận Đường tò mò theo , bọn họ còn thấy cái giá sách hình dạng thế nào.
Nàng rút một quyển sách tên là < Khiếp sợ! Hắn dám chuyện với một con trâu!> đưa cho Lưu Thanh Phương.
"Đây là y thư, Lưu đại nhân nghiên cứu thật kĩ đó, đem nó lan truyền khắp thiên hạ."
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Lưu Thanh Phương trịnh trọng vái chào.
"Lão nhân ghi nhớ." Sau đó thận trọng nhận sách rời .
Văn Khanh đầu , thấy hai vị a ca hỗn độn trong gió, hiển nhiên là cái tên bìa sách cho chấn động nhẹ. Nàng qua khép giá sách, hai lúc mới hồi phục tinh thần.
"Những thứ là cái quỷ gì ?"
"Thế nào? Có cảm thấy vô cùng hứng thú ? Trong ngăn tủ của còn nhiều quyển như , mỗi một quyển đều giá trị vạn kim!"
"Vậy ngươi bán mười lượng?" Dận Ngã theo bản năng mở miệng.
"Dù là buôn bán cũng thể lừa già dối trẻ, còn đồ ăn trong đĩa nữa." Nàng hai bọn họ .
"Thế nào là đồ ăn trong đĩa?"
"Giống như hai các ngươi, cẩm y bằng da cừu, xa hoa quý phái, tôn quý ưu nhã, thấy chính là phú thì quý..."
Lời khen khiến hai choáng váng, mỹ từ bay bổng, ngay đó thấy nàng :
"Không thịt thì quá là đáng tiếc".
Hai : "..."
Nàng tiếp tục :
"Lại đến Lưu đại nhân quần áo mộc mạc đường hoàng, cái gọi là y giả nhân tâm, ông học y thuật cũng là tạo phúc cho thế gian, thiếu bạc, coi như là một chuyện ."
"Nói như , ngươi chính là một đại thiện nhân đúng ?" Dận Đường nghiến rắng nghiến lợi , đừng tưởng hiểu, nha đầu chếc tiệt đang mắng hai bọn họ!