Văn Khanh cả đời chỉ cưới một Hoàng phu - là khởi xướng mối quan hệ một vợ một chồng để dân gian noi theo. Nàng nhận vô nữ quan triều, sáng tạo Hội liên hiệp phụ nữ, huỷ bỏ tập tục bó chân* phong kiến..... Đến tận đây khi nữ tử ở địa vị kinh tế đề cao, địa vị xã hội cũng dần dần đề cao, nữ tử rốt cuộc cũng cần lệ thuộc nam nhân.
* Bó chân: Tục bó chân xuất hiện thời nhà Tống nhưng phổ biến nhất thời nhà Thanh. Có nhiều giả thuyết về xuất xứ của tục bó chân. Một trong những giả thuyết nhắc đến nhiều là câu chuyện về một cung phi của Hán Thành Đế tên là Triệu Phi Yến. Nàng quấn những dải lụa quanh bàn chân và nhảy múa. Hán Thành Đế vì ấn tượng với dáng điệu của Triệu Phi Yến khi nhảy múa đôi chân bó gọn nên gọi nó là "Kim Liên Tam Thốn" (Gót Sen Ba Tấc) và lệnh cho những cung phi khác cũng bắt chước theo. Một câu chuyện tương tự cũng nhắc đến trong các tài liệu chính thức, nhân vật chính là nàng Giáng Phi sống ở thời Nam Bắc Triều. Tuy khác về tên nhân vật nhưng các câu chuyện cho thấy một điểm chung, tục bó chân bắt nguồn trong giới thượng lưu. Việc bó chân đó trở nên thịnh hành trong giới nữ thuộc tầng lớp của xã hội Trung Quốc và dần trở thành một tập tục.
Văn Đức năm 37, khi Văn Khanh truyền ngôi hoàng đế cho trưởng nữ liền nhắm mắt xuôi tay.
Cuối cùng, nàng triều đại thái bình thịnh thế do chính tay nàng tạo một cuối mới rời .
Không gian vô tận vẫn an tĩnh hiền hòa như , Hứa Văn Khanh từ giường dậy, hướng về phía Văn Khanh thi lễ: "Đa tạ tiên tử". Ở trong mơ nàng thấy những việc mà Văn Khanh .
"Không cần đa tạ, ngươi hiện tại buông bỏ chấp niệm ?"
"Tâm nguyện của tiểu nữ xong, còn chấp niệm."
"Vậy thì ngươi mau đầu thai chuyển thế ."
Hứa Văn Khanh thi lễ, xoay bước tới Chuyển Sinh Trì. lúc lực công đức từ trời giáng xuống bao bọc lấy Văn Khanh. Nghĩ tới điều gì, nàng chia sẻ chút ấm áp cho Hứa Văn Khanh.
Nàng thích nữ tử , cả đời thê thảm hề oán trời trách đất, lấy tâm nguyện của bản để cứu giúp nữ nhân trong thiên hạ. Nàng chỉ kiếp bình an hỉ nhạc, Văn Khanh nguyện ý thỏa mãn tâm nguyện của nàng, công đức hộ - kiếp nhất định sẽ hạnh phúc cả đời.
Văn Khanh tiễn Hứa Văn Khanh , Chuông Chiêu Hồn ở cửa điện vang lên. Nàng bước đến Vãng Sinh Thạch xem tới là ai, đó mới cửa nghênh đón.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Người ủy thác mặc một bộ bạch y, sắc mặt thanh lãnh, thần sắc chất phác tới. Văn Khanh dẫn nàng trong viện, rót một chén nước, cũng vội vã thúc giục mà chờ nữ tử mặt bày tỏ nỗi lòng của bản .
"...... cắt đứt cơ duyên của , ngăn cản tu đạo, nàng chếc! Khiến nàng chếc."
Bạch y nữ tử thần sắc kích động, trạng thái điên cuồng, Văn Khanh đành đánh ngất nàng , đó bước gian vô tận. Thế giới nàng bao giờ gặp qua - thế giới tu chân. Nơi khắp nơi đều ẩn chứa nguy hiểm, nàng cần cẩn thận tính toán.
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-50.html.]
[ Thanh Nguyên đạo quân ] : Ah! Tử Thần tiểu lâu xuất hiện, lão đạo vô cùng nhớ đó!
[ Hợp Hoan lão tổ ]: Ha, ngươi là nhớ cánh gà, xương sườn, tương thịt bò của thì .
[ Thanh Nguyên đạo quân ]: Chẳng lẽ ngươi nhớ?
[ Hoa âm đạo quân ]: Ta cũng nhớ tiểu tỷ tỷ, nhớ cổ vịt cay, nhớ bò kho, nhớ cánh gà mật ong....
[ Thiều Quang ma tôn ]: Lầu , đêm khuya đấy!
[ Tiêu Dao Tử ]: Tử Thần tiểu biến mất lâu lắm ? Là bế quan là.....
[ Hoa âm đạo quân ]: Đừng bừa! Tiểu tỷ tỷ chính là Tử Thần, thể dễ dàng ngã xuống như ?
[ Tử Thần ] : Mọi khoẻ , lâu gặp!
[ Huyền Thanh đạo quân ]: Đậu má! Xác chếc sống dậy?
[ Hoa âm đạo quân ]: Tiểu tỷ tỷ ngươi rốt cuộc trở ! Nhớ tỷ chếc!
[ Tử Thần ] : Nhớ là nhớ cánh gà?
[ Thanh Nguyên đạo quân ] : Đều nhớ đều nhớ! Tiểu mau lì xì lão đạo một ít đồ ăn ngon để cho đỡ thèm nào!
[ Huyền Thanh đạo quân ]: Thịt kho tàu, đầu sư tử, sườn heo chua ngọt, thịt Đông Pha!
[ Nguyên Chân đạo quân ]: Phật khiêu tường, cơm dứa, thịt viên tứ hỉ, tương thịt bò!
[ Tử Thần ]: Ngại quá, bây giờ cũng đang ở Thương Lan giới giống các ngươi.
Văn Khanh qua nhiều thế giới như , chỉ đồ ăn ở Thương Lan giới là khó ăn nhất! Khó trách trong nhóm mỗi ngày đều nhao nhao đòi nàng phát đồ ăn ngon.