Sau khi Văn Khanh cùng Lâm Nguyệt Sơ cáo biệt, nàng vẫn luôn về hướng đông. Mục tiêu của nàng đương nhiên cũng là con phượng hoàng . Chỉ là đến nửa đường, thấy hai linh thú đánh , nàng đến chúng nó liền lưỡng bại câu thương chếc cả hai. Vận khí như nhặt thì đúng là phí phạm của trời, vì thế Văn Khanh lấy gia vị bắt đầu nướng thịt.
Nàng mới nướng xong, từ trời rơi xuống một con.... Tiểu phượng hoàng? Nó mổ đầu nàng, đó, nàng liền thêm một con thần thú.
Này là cái quỷ gì? Thần thú thể từ trời rơi xuống? Chẳng qua Văn Khanh nhanh chóng phản ứng , đây hẳn là thần thú tiểu phượng hoàng trong bí cảnh, nàng đang tìm nó, nghĩ tới nó chính tìm tới cửa.
Văn Khanh tủm tỉm lấy vài cọng linh thực vạn năm đút cho nó: "Ngươi cũng thật tinh mắt, đây là lễ gặp mặt."
Tiểu phượng hoàng vui sướng bay quanh nàng, nó quả nhiên lầm, thở dễ ngửi, qua cũng vẻ là !
Đột nhiên, vẻ mặt của Văn Khanh đổi: "Phiền toái, đằng ngươi nhiều cái đuôi như ?" Thần hồn của nàng vô cùng cường đại, thể cảm ứng động tĩnh trong vòng trăm dặm, Khúc Thiên Ca cùng đám đuổi theo tất nhiên thể qua mắt nàng.
Nàng vuốt cằm tiểu phượng hoàng, ý : "Mang theo ngươi cũng phiền toái, bằng nướng ăn ? Ai, ăn thần thú bao giờ."
Cứu mạng! Có ăn thần thú!
Tiểu Phượng Hoàng câu của Văn Khanh dọa sợ, nó dám cử động, trong miệng còn ngậm nửa cây linh thực, ăn cũng mà nhả cũng xong. Suy nghĩ nửa ngày, nó ủ rũ lấy nửa cái vỏ trứng ăn còn thừa từ trong gian , cực kỳ luyến tiếc đưa cho Văn Khanh, ánh mắt đen láy ướt át, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Giống như đang , đem thứ cho ngươi ăn, ngươi đừng ăn .
Văn Khanh dở dở , ai thèm ăn vỏ trứng của nó? Vỏ trứng thần thú đối với chúng nó là vật đại bổ, nhưng đối với con chẳng tác dụng gì.
"Được , ngươi giữ ăn , cái thể bé tí tẹo của ngươi đến nửa lạng thịt, còn chẳng đủ cho nhét kẽ răng!"
Nghe , Tiểu Phượng Hoàng vèo một cái thu hồi vỏ trứng trong gian, sợ Văn Khanh đổi ý đoạt vỏ trứng của nó. Thần thú thiên phú dị bẩm, trời sinh gian trong thể, vỏ trứng của Tiểu Phượng Hoàng với linh thực Văn Khanh cho nó đều để hết ở trong đó.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-67.html.]
Văn Khanh bật , tiện đà : "Ngươi , bọn họ sắp đuổi tới , ở đây bay , ngươi cùng sẽ liên lụy. "
Nàng chỉ hướng đến, : "Ngươi cứ bay theo hướng , thấy Cảnh Châu thì dừng chờ ." Thần thú trời sinh năng lực nhận mạnh, mà Tiểu Phượng Hoàng xuất thế trong bí cảnh, Văn Khanh tin nó tìm thấy Cảnh Châu.
Tiểu Phượng Hoàng chút do dự, lưu luyến đầu nàng. Văn Khanh : "Đi , ngươi ký khế ước với , sẽ mặc kệ ngươi ."
Tiểu Phượng Hoàng lúc mới vui vẻ vẫy cánh lên đường.
Nó mới một lát, Khúc Thiên Ca liền đuổi tới đây, thấy Văn Khanh, trong nháy mắt sắc mặt nàng lạnh trông thấy: "Là ngươi!"
Trong mắt Khúc Thiên Ca hiện lên sát khí, nàng tiến bí cảnh vốn dĩ chỉ vì thần thú Phượng Hoàng, nhưng khoảnh khắc phát hiện Hà Văn Khanh cũng ở đây, mục đích của chuyến thêm một việc, đó là diệt trừ Hà Văn Khanh.
Có điều, Hà Văn Khanh ở đây, thần thú ?
Văn Khanh vẫn cứ nướng linh thú của nàng, bôi mật ong lên, rắc thêm chút thì là, mùi hương mê xông mũi. Nàng thuận miệng : "Ta và cô nương quen , đừng tỏ vẻ thiết. Giả bộ lôi kéo quen với để ăn thịt nướng, ngươi cũng đầu tiên."
Văn Khanh tỏ vẻ sớm thấu bộ dạng của ngươi Khúc Thiên Ca tức đến hộc máu, ai thèm lừa gạt thịt nướng của ngươi! Nàng hừ lạnh một tiếng, rút kiếm chỉ Văn Khanh: "Đem Phượng Hoàng giao đây!"
"Phượng Hoàng?" Văn Khanh vẻ mặt kinh ngạc: "Nếu như Phượng Hoàng còn cần ăn loại linh thú ngũ phẩm chắc? Còn , cho dù thì việc gì đưa cho ngươi? Ngươi ngốc nên tưởng cũng ? Bệnh thần kinh!" Văn Khanh tặng nàng một ánh mắt xem thường.
Thái độ khinh thường của nàng khiến cho Khúc Thiên Ca thẹn quá hóa giận, đồng thời trong lòng chút bất an, Hà Văn Khanh hình như hề giống kiếp .
Kiếp nàng một lòng hướng đạo, tu luyện điên cuồng, tính cách thanh lãnh trầm mặc, tuyệt đối như bây giờ, miệng lưỡi sắc bén vô , rốt cuộc là xảy vấn đề ở ?
Có lẽ là do nàng trọng sinh chăng?