Khúc Thiên Ca cố gắng bình tĩnh : "Đồng môn của bảy , bọn họ sẽ đuổi đến đây ngay bây giờ. Hiện tại ngươi giao thì lát nữa cũng giao, chừng mấy vị sư còn thể giếc diệt khẩu. Bây giờ ngươi giao đây, sẽ tha chếc cho ngươi..."
Nàng xong, Văn Khanh liền nhạo một tiếng: "Còn tưởng rằng ngươi lấy cái gì để thuyết phục ! Tha chếc? Ngươi tưởng ngốc ? Những đằng tuy là bạn của ngươi nhưng cùng tông, so với thì chắc là ngươi sợ bọn họ cướp mất hơn đúng ? Huống hồ, ngươi đuổi một mạch đến đây mà nhớ mùi ? Ngươi theo nó mà đuổi, lãng phí thời gian ở nơi , ngươi ngốc ?"
Khúc Thiên Ca chán nản, nhưng thể thừa nhận nàng đúng, phát hiện, dấu vết Phượng Hoàng lưu đúng là ở hướng Tây. Khúc Thiên Ca cân nhắc một chút, về còn cơ hội giếc Hà Văn Khanh nhưng thần thú chỉ một con như , bỏ qua cơ hội thì còn cơ hội nào khác nữa, bởi nàng dán bùa tốc hành lên đuổi theo hướng Tây.
Nàng mới , đám Lâm Kiều và La Âm cũng chạy tới, Lâm Kiều Văn Khanh, ngửi thở còn sót trong khí của Phượng Hoàng, chỉ hướng Tây : "Đuổi theo!" Sau đó một đám Huyền Kiếm Tông vùn vụt rời .
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Văn Khanh thầm: "Một con Phượng Hoàng bé tí bằng bàn tay, còn đủ nhét kẽ răng thì cái gì chứ?"
Bốn La Âm đuổi theo, ôm quyền hành lễ với Văn Khanh: "Văn cô nương, tại hạ là La Âm đến từ Huyết Kiếm Đường của Ma tông, phụng mệnh tôn chủ bảo vệ Văn cô nương"
Đã kinh nghiệm với Lâm Nguyệt Sơ đó nên Văn Khanh bình tĩnh, với bọn họ: "Thiều Quang bảo các ngươi tới ? Không việc gì, cần các ngươi bảo vệ, các ngươi đuổi theo Phượng Hoàng , cơ duyên hiếm , bỏ qua là hối hận cả đời."
La Âm nghiêm mặt : "Cơ duyên do trời định, thứ thuộc về chúng cưỡng cầu cũng vô dụng, tôn chủ sai bảo hộ Văn cô nương, chúng dám ."
Văn Khanh ngạc nhiên: "Là Phượng Hoàng đó? Ngươi động tâm ?"
"Nói động tâm là giả, nhưng tôn chủ lệnh chúng cần chấp hành!"
Chà chà, khác với chính đạo tôn thờ đại nghĩa, ma đạo thờ phụng thực lực vi tôn, trong ma môn cấp bậc nghiêm ngặt, hạ cấp tuyệt đối thần phục thượng cấp, dám hai lòng. Cho nên chỉ vì một câu của Thiều Quang, bọn họ thể từ bỏ cả thần thú, thể ma tông tẩy não quá lợi hại!
"Động tâm cũng vô dụng, Phượng Hoàng nhận chủ." Văn Khanh tủm tỉm : "Thấy các ngươi kiên định như thế, mời các ngươi ăn thịt nướng."
Thế tại còn kêu bọn họ đuổi theo?
*
Khúc Thiên Ca một đường đuổi theo Phượng Hoàng, nhưng từ đầu đến cuối thấy bóng dáng nó, nàng nghi ngờ Hà Văn Khanh lừa , nhưng thở đường là giả, đành tiếp tục đuổi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-cuop-lay-ban-tay-vang-cua-vai-chinh/chuong-68.html.]
Đuổi tới trung tâm bí cảnh, Khúc Thiên Ca cảm nhận khí tức của Phượng Hoàng, nàng vui vẻ trong lòng, chắc là Tiểu Phượng Hoàng còn sức chạy nữa nên lẩn trốn .
Nàng cẩn thận tra xét bốn phía, buông tha bất kì dấu vết nào, kể cả xung quanh nhiều linh thực vạn năm như cũng quan tâm.
Linh thực vạn năm tuy rằng hiếm nhưng trong gian của nàng nhiều, thần thú Phượng Hoàng chỉ một con, so sánh với , tất nhiên nên lựa chọn bên nào.
Nhìn mặt đất một chỗ đất đào còn mới, Khúc Thiên Ca nghĩ nghĩ, sử dụng thuật độn thổ chui xuống.
Ngay lúc đó, đám Lâm Kiều của đuổi tới nơi chỉ kịp thấy Khúc Thiên Ca chui xuống đất, đó bí cảnh lắc lư một hồi, bọn họ đều văng ngoài.
Một đống tu sĩ chút phòng văng hết ngoài, rơi bịch xuống bên ngoài bí cảnh. Không ít còn đang ngơ ngẩn xảy chuyện gì.
"Sao thế ? Bí cảnh mới mở năm ngày, tại vứt chúng ngoài?"
"Ôi! Lão tử chờ lấy xuyên tâm liên (*) ba ngày , mắt thấy sắp ! Tại đóng bí cảnh lúc ?!"
(*) Xuyên tâm liên: tên một vị thuốc Đông y.
"Trần nén bi thương, vốn dĩ bí cảnh mở sớm, thể xảy chuyện gì đó mà chúng ."
"Rốt cuộc xảy chuyện gì?
...
Mấy Lâm Kiều cũng đuổi ngoài, Nguyệt Bạch dậy hỏi: "Sư tỷ thế ? Sao bí cảnh đột nhiên đóng ? Vừa thấy một mảnh đất linh thực vạn năm, hoa mắt chứ?"
Lông mày Lâm Kiều cứng , sắc mặt chút u ám: "Ngươi lầm, quả thật là linh thực vạn năm." Đống linh thực thể đem ngoài đổi tài nguyên cũng , để dùng cũng , đều là của cải giá trị, thế mà trơ mắt nó biến mất mặt, ai đau lòng cơ chứ?