[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Là Khách Quen Của Thanh Lâu - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-06-19 12:45:58
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên trong Hồi Xuân Lâu lúc náo nhiệt vô cùng.

Không ít danh Trầm Ngư mà kéo đến.

Tuy trong tay họ đủ bạc để cận cô, nhưng chỉ cần bước Hồi Xuân Lâu thì Nguỵ ma ma hàng trăm cách moi tiền họ.

Những kỹ nữ hạng thấp trong lâu Nguỵ ma ma thúc giục ăn mặc lộng lẫy, tiếp khách.

Còn Trầm Ngư thì Nguỵ ma ma đích đưa lên lầu hai, về căn phòng của cô.

Đối diện Trầm Ngư - mang vinh quang lớn cho hôm nay - sắc mặt Nguỵ ma ma hiếm khi dịu dàng như thế.

“Giỏi lắm, bảo bối của ma ma! Quả nhiên ma ma lầm . Ta ngay, đời chẳng ai bì kịp con. Con thấy ? Đám đàn ông lầu đều vì con mà tới đó.”

Trầm Ngư khẽ cúi đầu, liếc qua đám đàn ông ở đại sảnh lầu một.

Cao thấp béo gầy đủ cả, thì say đắm cô, thì bắt đầu trêu ghẹo mấy cô nương khác trong lâu.

Lông mày cô nhíu , ánh mắt đầy chán ghét.

Nguỵ ma ma như nhận vẻ khó chịu của cô, lập tức nở nụ ngọt ngào:

“Bảo bối , đừng lo. Ma ma thể để con tiếp những kẻ thô tục đó ? Khách quý dành cho con đều là ma ma chọn lựa kỹ càng đấy. Đảm bảo giàu tuấn tú!”

Trầm Ngư liếc mắt , lạnh nhạt :

“Ma ma, đừng quên vẫn còn thuộc về Tiêu công tử.”

Nguỵ ma ma lập tức bĩu môi:

“Nói thật cho con , đừng để mấy lời ngon ngọt của đàn ông đánh lừa. Nếu Tiêu công tử thật lòng thương con, thì bao lâu nay đến tìm con? Ta tin con thấy những tin đồn bên ngoài. Tiêu tướng quân là hùng đỉnh đỉnh đại danh, sớm lên tiếng cho Tiêu công tử dính líu gì đến con nữa . Con nên từ bỏ , đừng mơ tưởng hão huyền nữa.”

con yên tâm, con còn may mắn lắm! Tuy mất Tiêu công tử, nhưng con vẫn còn Lâm công tử đấy thôi. Con , hôm nay tại Phẩm Hoa hội, Lâm công tử nhờ bỏ hơn hai ngàn đoá hoa lụa cho con. Mỗi đoá hoa lụa là một lượng bạc, tổng cộng hai ngàn lượng bạc đấy!”

“Nếu con thật sự tìm chỗ dựa, lời ma ma . Đừng mơ mộng về Tiêu công tử nữa. Mau nắm chặt lấy trái tim Lâm công tử. Đó mới là việc con nên . Đừng bộ tịch như đây nữa. Lỡ như chọc Lâm công tử nổi giận, con chắc tìm ân khách tiền sắc như .!”

Nguỵ ma ma bước đến, nắm c.h.ặ.t t.a.y Trầm Ngư:

“Con gái ngoan, lời ma ma một . Lâm công tử sắp đến . Đây là cơ hội chỉ một , con nhất định nắm bắt.”

Trầm Ngư hết, trong lòng chỉ khẽ lạnh, nhưng bề ngoài vẫn nhẹ giọng đáp:

“Trầm Ngư hiểu . Đa tạ ma ma quan tâm.”

Nguỵ ma ma lập tức nở nụ mãn nguyện, trong đầu liền nghĩ tới phần bạc Lâm Chiêu Vân hứa.

khỏi cảm thán: Trầm Ngư đúng là cái cây hái tiền.

Điều duy nhất khiến bà tiếc nuối là cả hai đàn ông để mắt tới Trầm Ngư đều là những thiếu gia thể đắc tội.

Bởi , bà đoán cái cây hái tiền sớm muộn gì cũng sẽ đưa về dinh, thể giữ lâu trong tay .

Sau khi đưa Trầm Ngư phòng, Nguỵ ma ma uốn éo eo rời để đón Lâm Chiêu Vân.

Trầm Ngư cửa phòng, lạnh lùng bóng dáng tự đắc khuất dần trong hành lang.

Cho đến khi Hồng Mai rụt rè bước tới gần trò chuyện, cô mới dời mắt, hờ hững :

“Ngươi ngoài cửa là , đừng .”

Nói xong, cô xoay , một trong, đóng sầm cửa .

Hồng Mai chỉ còn yên bên ngoài, vẻ mặt mờ mịt.

Vào trong phòng, Trầm Ngư lập tức bước đến chiếc giỏ mây đựng kim chỉ của Hồng Mai.

Cô thò tay , rút chiếc kéo sắc nhọn bên trong, lướt một cái giấu tay áo.

Trầm Ngư quyết : Nếu Tiêu Dịch Thành mà cô đặt hết hy vọng kịp đến cứu cô khi Lâm Chiêu Vân giở trò, thì cô sẽ dùng kéo g.i.ế.c .

Cùng lắm thì chuyện điểm xuất phát - lúc cô xuyên đến thế giới .

Nếu Tiêu Dịch Thành đáng tin, cô sẽ chọn một quân cờ khác thích hợp hơn.

Ngay khi xác định kế hoạch, cô chợt tiếng động ngoài cửa, đó là tiếng Hồng Mai hành lễ.

Trầm Ngư ngoảnh đầu , cánh cửa ngay lập tức bên ngoài đẩy .

Khuôn mặt nho nhã của Lâm Chiêu Vân hiện mắt.

“Trầm Ngư cô nương.” Vẫn là giọng điệu khách sáo đầy giả dối như khi.

“Lâm công tử.” Trầm Ngư miễn cưỡng nở nụ , tay giấu tay áo đang siết chặt cán kéo.

Lâm Chiêu Vân dường như vội hành động gì.

Đợi Nguỵ ma ma dẫn Hồng Mai rời xong, mới chậm rãi tới xuống bàn.

Hắn lấy hai chén rượu, rót đầy một chén cho , rót thêm một chén khác đẩy về phía Trầm Ngư.

“Không tại hạ vinh hạnh cùng Trầm Ngư cô nương cạn chén ?” Lâm Chiêu Vân dịu dàng.

“E là khiến công tử thất vọng . Trầm Ngư hôm nay thể khỏe, thể uống rượu.”

Cô thẳng thừng từ chối mà chút kiêng nể.

Nụ mặt Lâm Chiêu Vân cứng .

Hắn im vài giây như nhận từ chối.

Lâm Chiêu Vân khỏi siết chặt chén rượu, ánh mắt cô đầy u uất, cất tiếng chất vấn:

“Tại ?”

Tại cô đối xử dịu dàng với Tiêu Dịch Thành, nhưng luôn lạnh lùng với ?

Trong mắt Lâm Chiêu Vân, ưu tú hơn Tiêu Dịch Thành mặt.

Hắn hiểu vì cô luôn chán ghét như ?

“Công tử hỏi ‘tại ’, là ý gì?” Trầm Ngư bình tĩnh đáp.

Lâm Chiêu Vân mím chặt môi: “Tại nàng luôn đối xử với như ?”

Trầm Ngư bình tĩnh đáp: “Lâm công tử nghĩ quá nhiều . Trầm Ngư đối xử với đều như .”

“Không, lúc bên cạnh Tiêu Dịch Thành, rõ ràng nàng như thế.”

Ngay khi Lâm Chiêu Vân xong, cả hai rơi trầm mặc.

Lâm Chiêu Vân chằm chằm Trầm Ngư im lặng, cảm thấy mặt bừng đỏ, nhưng vì e thẹn mà là vì tức giận...

Vì Trầm Ngư hề phản bác lời cuối cùng của . Điều đó đồng nghĩa với việc cô thừa nhận rằng vị trí của trong tim cô khác xa so với Tiêu Dịch Thành.

Nhận thức đó khiến Lâm Chiêu Vân cảm thấy một nỗi nhục nhã sâu sắc. Hắn thể chấp nhận sự thật rằng luôn thua kém Tiêu Dịch Thành trong mắt Trầm Ngư.

“Tiêu Dịch Thành gì đặc biệt đến ? Tại cô nương mà thủ như ngọc?”

Lâm Chiêu Vân với vẻ ghen tỵ, nét mặt méo mó khi khỏi hỏi Trầm Ngư.

Rồi thấy mặt từ từ nâng góc môi lên nở một nụ đầy mơ hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-la-khach-quen-cua-thanh-lau-chuong-10.html.]

Cô tựa đầu tay, nghiêng về gần tai Lâm Chiêu Vân.

Đôi môi đỏ mỏng mở và thì thầm:

“Bởi vì Tiêu công tử sạch sẽ hơn ngài.”

Lâm Chiêu Vân bàng hoàng yên, ánh mắt dán chặt lấy Trầm Ngư đầy ngỡ ngàng.

Trầm Ngư khinh bỉ ?

dám?

Hai câu vang vọng mãi trong đầu Lâm Chiêu Vân, khiến mất hết lý trí.

Hắn đột nhiên dậy khỏi chỗ , cao vút phụ nữ đối diện.

“Nàng chê bẩn thỉu ? Nàng… Một kỹ nữ như nàng chê bẩn thỉu ?”

Lâm Chiêu Vân Trầm Ngư như tin tai .

Trầm Ngư, khi chất vấn như , lặng lẽ gật đầu kèm theo nụ nhạo báng.

“Lâm công tử thường xuyên lui tới đủ các kỹ viện. Chưa kể đến những hồng nhan tri kỷ ở Giang Nam, chỉ tính từ khi trở kinh thành, Trầm Ngư nữ tử thanh lâu ở hẻm Dương Liễu từng dính dáng đến Lâm công tử là một con nhỏ .”

Ánh mắt của thiếu nữ sâu thẳm, đầy khinh miệt dán Lâm Chiêu Vân.

Tiêu công tử thì lúc nào cũng thủ như ngọc, chẳng hề đặt chân những nơi như . So sánh với , Tiêu công tử sạch sẽ hơn Lâm công tử cả trăm .”

Đôi môi đỏ, đầy đặn của thiếu nữ nhẹ nhàng phát những lời như những mũi tên xuyên thấu cơ thể Lâm Chiêu Vân.

Trầm Ngư cúi mắt, thốt một tiếng khinh bỉ lạnh lùng, Lâm Chiêu Vân những lời cho tê liệt.

“Phải, là một kỹ nữ. thì ? Lâm công tử nên rằng trong mắt Trầm Ngư, bất kỳ kỹ nữ nào ở hẻm Dương Liễu cũng đều sạch sẽ, đáng kính hơn ngài. Ngài còn chẳng xứng để so sánh với họ.”

Trầm Ngư lúc bất chấp tất cả. Nếu đến đường cùng thì cớ gì cô chịu đựng thứ rác rưởi như Lâm Chiêu Vân?

Cô cần xả thẳng bộ oán giận dồn nén suốt mấy ngày qua, khi thế giới khởi đầu .

Khi thấy Lâm Chiêu Vân đối diện tức giận đến nghẹn lời, Trầm Ngư khẽ nắm chặt chiếc kéo sắc trong tay áo. 

Ánh mắt cô dồn hết sự khinh bỉ xuống hình gầy guộc của Lâm Chiêu Vân,tính toán nên đ.â.m để cái c.h.ế.t của càng thêm đau đớn.

Bên , Lâm Chiêu Vân vì thái độ của Trầm Ngư mà tức giận đến tái mặt. Dĩ nhiên , là đích thứ tử của Thừa Tướng đương triều, quen vây quanh, nịnh hót. Nghẹn suốt nửa ngày, cuối cùng chỉ thốt một câu:

“Hoang đường.”

“Ta là một đàn ông bình thường, thanh lâu thì gì sai? Đàn ông đời mấy ai lui tới thanh lâu? Một đàn bà thể xứng so sánh với đàn ông? Ta còn chê bai ngươi thất trinh, ngươi dám chê bai ? Ngươi... ngươi đúng là đại nghịch bất đạo, lý lẽ.”

Lâm Chiêu Vân những suy nghĩ chân thật nhất từ sâu thẳm trái tim, vốn luôn day dứt trong mấy ngày qua. Hắn thậm chí âm thầm oán giận vì Trầm Ngư chọn hôm đó.

Trầm Ngư biểu hiện của Lâm Chiêu Vân, nhịn mà khinh bỉ :

“Các ngươi đúng là buồn thật đấy.”

Lời dành cho Lâm Chiêu Vân và cả hệ thống.

Một kẻ thối nát, đê tiện như dám lên mặt chê trách cô còn trong sạch, chỉ vì là một gã đàn ông.

Trong khi từ đầu đến cuối, Trầm Ngư đều kháng cự việc tiếp xúc với .

Phải rằng, kiểu phân biệt giới tính và tiêu chuẩn kép như thế khiến Trầm Ngư cảm thấy buồn nôn đến tận óc.

Nhất là khi nghĩ đến việc thể cô dùng hiện tại thể giữ trinh tiết cho đến nay, chẳng qua là vì cốt truyện dành cái thể “thuần khiết” cho tên rác rưởi Lâm Chiêu Vân , thì sự ghê tởm của cô với càng tăng thêm gấp bội.

Trầm Ngư hừ lạnh một tiếng, buồn tranh luận với đàn ông mặt vẫn đang cố gắng biện hộ cho quan điểm của .

Cô lặng lẽ nâng tay đang cầm kéo lên, định đ.â.m thẳng tên Lâm Chiêu Vân đang hề phòng phía đối diện.

Thế nhưng đúng lúc chiếc kéo trong tay cô sắp lộ , bên ngoài cửa phòng bỗng vang lên một trận hỗn loạn.

“Tiêu công tử, Tiêu công tử, ngài thể ! Trầm Ngư hiện tiện gặp , ngài thể !”

Tiếng của Nguỵ ma ma vang to dội khắp hành lang, ngay đó, cánh cửa mặt Trầm Ngư đá tung từ bên ngoài.

Trầm Ngư ngẩng đầu , bóng đập mắt khiến cô theo phản xạ thu tay , giấu chiếc kéo .

Ngay giây tiếp theo, một trai tuấn tú sải bước tiến trong phòng.

“Nàng chứ?” Tiêu Dịch Thành thèm liếc mắt Lâm Chiêu Vân lấy một cái, thẳng đến bên cạnh Trầm Ngư, lo lắng hỏi han.

Sau khi thấy Trầm Ngư gật đầu xác nhận, y mới đầu về phía Lâm Chiêu Vân, sự xuất hiện bất ngờ của y cho sững sờ, bất động tại chỗ.

“Ngươi… ngươi ở đây?” Lâm Chiêu Vân vẻ mặt lạnh nhạt của Tiêu Dịch Thành, theo bản năng lùi hai bước.

Ánh mắt ngừng quét qua cơ thể Tiêu Dịch Thành, đầy vẻ thể tin nổi.

Tên nội gián mà Lâm gia cài Tiêu phủ rõ ràng báo rằng Tiêu Dịch Thành Tiêu tướng quân đánh cho trọng thương, đến mức xuống giường nổi.

Vậy thì tại y đang sừng sững mặt ?

Tiêu Dịch Thành nhướng mày, liếc đàn ông đang lộ vẻ kinh hoàng mặt.

“Lâm Chiêu Vân, nhớ là cảnh cáo ngươi, đừng đến quấy rầy Trầm Ngư nữa. Ngươi điếc ?”

Giọng y bình thản, nhưng Lâm Chiêu Vân khỏi run lên khi thấy.

Hắn cảnh giác Tiêu Dịch Thành bước tới gần, cẩn trọng hỏi: “Ngươi gì?”

Tiêu Dịch Thành khẽ nhếch môi, bất ngờ vươn tay, bóp chặt lấy cổ Lâm Chiêu Vân.

“Ngươi…”

Lâm Chiêu Vân chỉ kịp thốt lên một chữ, cổ siết chặt đến mức mắt trợn trắng.

Cảm giác ngạt thở nhanh chóng ập đến, phần cổ siết chặt như bốc cháy.

Người bóp cổ theo bản năng sẽ dùng tay gỡ cổ tay đang siết lấy , Lâm Chiêu Vân cũng , nhưng là một công tử nuông chiều từ bé, đối thủ của Tiêu Dịch Thành - luyện võ nhiều năm.

Chỉ trong vài thở, gương mặt Lâm Chiêu Vân chuyển sang tím bầm, đầu óc mơ hồ, sắp ngất đến nơi.

Tiêu Dịch Thành lạnh lùng giãy giụa trong tay , cho đến tận thời điểm ngay khi bất tỉnh, mới bất ngờ buông tay.

Sau lưng Tiêu Dịch Thành, Trầm Ngư nuốt lời định mở miệng bảo y giữ mạng cho Lâm Chiêu Vân.

Sau khi thả , thể Lâm Chiêu Vân mềm nhũn ngã phịch xuống đất, đó nôn khan một trận, mãi mới dần tỉnh táo .

Mọi thứ mắt dần rõ ràng, gương mặt lạnh băng của Tiêu Dịch Thành hiện ngay mặt.

Lâm Chiêu Vân trừng mắt đầy tức giận lẫn sợ hãi, giọng run rẩy: “Ngươi g.i.ế.c ? Tiêu Dịch Thành, ngươi thật sự g.i.ế.c ?”

Tiêu Dịch Thành khẽ khẩy: “Không ngươi vẫn còn sống sờ sờ đó ?”

Lâm Chiêu Vân run lên, “Ta sẽ bỏ qua chuyện ! Ta sẽ về với phụ ! Ta nhất định bắt ngươi trả giá!”

Thái độ khinh thường của Tiêu Dịch Thành như châm ngòi cho chút lòng tự tôn cuối cùng còn sót trong lòng Lâm Chiêu Vân. Mắt đỏ bừng, căm giận đàn ông đang sừng sững mặt.

Hắn hối hận vì lúc đến đây cho hai tên hộ vệ theo, chỉ vì gian riêng tư với Trầm Ngư.

Nếu bọn họ ở đây, Tiêu Dịch Thành tuyệt đối dám đối xử với thế , càng dám nhục như !

Giờ đây, lòng Lâm Chiêu Vân ngập tràn oán hận, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện khiến Tiêu Dịch Thành trả giá đắt.

Loading...