[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Là Khách Quen Của Thanh Lâu - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-06-23 12:29:11
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ hôm đó trở , ban ngày Trầm Ngư ít khi gặp Tiêu Dịch Thành.
cô lo lắng gì, bởi sáng hôm khi tỉnh dậy, Tiêu Dịch Thành cho cô những việc mà y cần trong vài ngày tới.
Y tái chiếm thành Đan Dương từ tay Hung Nô, cử đến chỗ ông ngoại ở phương Nam để xin lương thực, còn bận rộn đối phó với thế lực trong triều, từng bước chuẩn cho hành động của .
Tất nhiên Trầm Ngư tán thành.
Cô chẳng mấy quan tâm ai ngai vàng của quốc gia , miễn đó là phụ của Lâm Chiêu Vân là .
Nói cách khác, hành động hiện tại của Tiêu Dịch Thành thực cũng đang giúp Trầm Ngư - giúp cô phá vỡ hào quang nhân vật nam chính của Lâm Chiêu Vân.
Sau khi trải qua vài thế giới, Trầm Ngư nhận một điều: Càng phá hủy nhiều điểm sáng các “nam chính”, thì bọn họ sẽ càng mờ nhạt giữa biển .
Chỉ cần kéo những nam chính xuống khỏi đài cao, dù cô tay g.i.ế.c họ, nhiệm vụ của thế giới cũng coi như thất bại.
Giống như hai thế giới đầu tiên, hai cùng vẫn sống yên cả đời, cô cũng g.i.ế.c họ. Cô chỉ khiến họ nếm trải tất cả những gì vốn nên trải qua, nhưng vì hào quang nam chính mà tránh thoát .
Còn về phần Tiêu Dịch Thành, hành động của y lúc tiến triển thuận lợi.
Lý do mà hai cha con Tiêu tướng quân kinh thành, là vì họ từng đánh lui Hung Nô, khiến đối phương sợ hãi rút lui. Quả nhiên như Tiêu tướng quân dự đoán, Hung Nô sẽ dám xâm phạm biên giới Nam Dương ít nhất trong vòng mười năm tới.
điều ông ngờ là, vị Hoàng Đế mà ông trung thành tận tụy sang đ.â.m lưng ông, trực tiếp giao bản đồ phòng ngự thành Đan Dương cho Hung Nô.
Lúc Tiêu tướng quân mặt ở biên giới, nên mới để Hung Nô lợi dụng sơ hở mà đánh .
Dù Tiêu tướng quân trở biên ải, nhưng một khi đến nơi, ông cũng thể từ chối.
Hơn nữa, việc Tiêu Dịch Thành đoạt thành Đan Dương hề trái với nguyên tắc của Tiêu tướng quân. Đặc biệt là khi đến biên cương, các thuộc hạ kể trận chiến ác liệt tại Đan Dương lúc ông vắng mặt, Tiêu tướng quân cũng nhắc đến chuyện về kinh nữa.
Tiêu Dịch Thành cũng chẳng quan tâm Tiêu tướng quân thực sự thông suốt , chỉ đang diễn kịch cho xem.
Dù y vẫn thấy ông còn hữu dụng, nên cố tình cử mấy vị tướng trẻ theo ông chiến trường. Một là để đề phòng ông bỏ trốn, hai là để các tướng trẻ thể học hỏi thêm kinh nghiệm thực chiến.
Việc tái chiếm thành Đan Dương diễn thuận lợi. Vì quân Hung Nô suy yếu trận chiến lúc với Tiêu tướng quân, còn nhận tin tức từ kinh thành do đám sứ thần Tôn Phú giữ .
Mà đang bao vây thành là đối thủ cũ đáng sợ nhất - Tiêu tướng quân.
Sau một ngày cố gắng kháng cự, quân Hung Nô cuối cùng cũng rút lui, để thành Đan Dương rơi tay Tiêu Dịch Thành.
Giải quyết xong vấn đề hậu phương, Tiêu Dịch Thành bắt đầu cân nhắc để hợp lý hóa cuộc khởi binh .
việc đó cũng quá khó, bởi trong tay y vẫn còn nắm điểm yếu chí mạng của Hoàng Đế - viên thái giám cùng Tần giám quân.
“Thật hổ. Rõ ràng là họ ép chúng rời khỏi kinh thành, mà bây giờ dám truyền tin khắp Nam Dương rằng chúng bán nước phản dân. Bọn họ thể trơ trẽn như ?”
Tại đại sảnh phủ thành chủ Lâm An, Tiêu Dịch Thành ở vị trí chủ tọa, tay cầm thư gửi từ kinh thành. Trước mặt là cô trượng đang giận đến mức mặt mũi biến sắc, miệng ngừng mắng chửi Hoàng Đế và đám quan mắt như mù.
“Một Hoàng Đế phản bội chính quốc gia của , vì tư lợi mà hãm hại công thần. Hạng như mà còn mặt mũi sống đời? Còn dám đe dọa tru di cả tộc ? Hừ, chờ khi tiến quân kinh thành, việc đầu tiên là c.h.ặ.t đ.ầ.u để tế vong hồn c.h.ế.t oan ở Đan Dương!”
“Cũng may lúc con đến tìm , tin con, đưa gần hết nhà rời khỏi kinh. Bây giờ, dù bọn họ giận cá c.h.é.m thớt, cũng chẳng còn ai để tay.”
Xưa nay cô trượng vẫn thấy thích trong kinh là một thiệt thòi lớn, nhưng hôm nay ông mới nhận , ai cũng cái lợi. Ít nhất ông và thê tử thể rút lui bất kỳ lúc nào, sợ liên lụy khác.
Tiêu Dịch Thành bình tĩnh :
“Không cần vội. Cứ để bọn họ vui mừng thêm vài ngày . Bọn họ càng tuyên truyền rộng rãi chuyện , khi chúng đưa sự thật ánh sáng, hiệu quả sẽ càng lớn.”
Chuyện đối phương thể nghĩ chiêu , Tiêu Dịch Thành cũng thừa nhận những kẻ trong kinh thành, sống lâu trong xa hoa nhung lụa, đúng là đánh mất khả năng .
Không, lẽ bọn họ hiểu hậu quả, mà là do sự nhân từ của Tiêu tướng quân đây khiến bọn họ đánh giá sai tình hình.
Bọn họ cho rằng dân ý thể lay chuyển tất cả. Chỉ cần hiểu nhầm rằng Tiêu tướng quân phản quốc, thì ông sẽ giống như , tự trở về kinh chịu tội.
Mà thực , với tính cách của Tiêu tướng quân, chuyện đó thể xảy .
hiện tại, đang nắm giữ biên ải là ông, mà là Tiêu Dịch Thành, và y loại vì mấy lời đàm tiếu mà tự gây áp lực cho .
Dưới sự tuyên truyền dồn dập từ kinh thành, tin đồn rằng Tiêu tướng quân cấu kết với Hung Nô, phản bội Nam Dương quốc lan rộng khắp cả nước.
Thậm chí, trong hàng trăm nghìn binh lính trấn thủ biên cương cũng mật thám từ kinh thành trộn, rỉ tai lan truyền tin đồn trong quân doanh.
Tuy nhiên, so với dân thường - những dễ dẫn dắt tin rằng Tiêu tướng quân thật sự phản quốc - thì binh lính ở biên giới rõ ràng tin tưởng Tiêu tướng quân hơn Hoàng Đế.
Dù họ cũng thể nào tưởng tượng một vị tướng từng nhiều dẫn họ đánh bại Hung Nô lưng phản bội quê hương, cấu kết với kẻ thù.
Nếu thật sự ý phản quốc, tay ngay trong các trận chiến đó với Hung Nô? Chẳng như thế càng thuận lợi hơn ?
Bởi , phần lớn binh lính đều hoài nghi về tin đồn .
Tiêu Dịch Thành để tin đồn lan rộng quá lâu. Sau khi lương thảo do ông ngoại gửi từ phương Nam muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng đến nơi, y lập tức vạch trần bộ âm mưu của Hoàng Đế.
Y cho chép lời khai của Tần giám quân và viên thái giám nhiều bản, gửi khắp các vùng của Nam Dương quốc.
Những lời khai căn cứ rõ ràng, thậm chí còn ghi từng câu từng chữ mà Hoàng Đế khi lệnh cho hai đó tiếp xúc với Hung Nô.
Cùng lúc, Tiêu cô trượng và một khác còn lan truyền danh hiệu “Hôn quân phản quốc”, khiến vụ việc bùng nổ dữ dội khắp cả nước.
Tội “phản quốc” là tội danh nghiêm trọng nhất trong luật pháp của Nam Dương quốc. Với dân thường, chỉ cần dính gần như chắc chắn tru di cửu tộc. Người dân từ xưa đến nay vẫn luôn khinh miệt kẻ phản bội đất nước nhất.
, kẻ phản bội thường dân mà là một vị vua. Việc khiến triều thần, thương nhân và dân chúng sợ hãi thì còn ai khiến họ sợ hãi hơn ?
Cả Nam Dương quốc rơi trạng thái hoang mang lo lắng.
Niềm tin giữa triều đình và dân sụp đổ chỉ một đêm. Ở những vùng trị an kém còn xảy bạo loạn.
Sau khi vạch trần bộ mặt thật của Hoàng Đế, Tiêu Dịch Thành chần chừ lâu, lập tức giương cao lá cờ “Bảo vệ non sông” dẫn quân thẳng tiến về phía kinh thành.
Từng đoàn quân mấy chục vạn rầm rộ xuất phát, khí thế cuồn cuộn.
Điều khiến dân chúng trong kinh sợ hãi hơn cả là quân đội của Tiêu gia tiến quân một mạch về phía Nam mà gặp bất kỳ trở ngại nào. Ngay cả khi qua những huyện nghèo hoang vu, họ vẫn dân làng chào đón nhiệt tình, thậm chí còn lớn tiếng hô khẩu hiệu “Lật đổ hôn quân” mặt binh lính.
Những dân vốn oán giận thuế má nặng nề do Hoàng Đế áp đặt. Lương thực họ vất vả canh tác phần lớn sung công để bù đắp thiếu hụt của quốc khố. Nay thấy dám lật đổ hôn quân, họ thể hân hoan?
Trong hoàng cung, đàn ông trung niên mặc long bào Lâm thừa tướng bẩm báo chuyện xong thì lập tức nổi trận lôi đình, hất tung thứ bàn xuống đất.
“Chúng dám ! Đây là tạo phản! Trẫm sẽ tru di cửu tộc chúng!”
Chiếc nghiên mực bằng ngọc tinh xảo vỡ tan nền gạch, mực đen loang thành vũng nhỏ. Vài giọt mực cũng b.ắ.n lên góc long bào vàng rực.
Lâm thừa tướng thể rõ, vẻ giận dữ của Hoàng Đế là một nỗi sợ hãi sâu sắc.
Lão đang sợ.
Lâm thừa tướng thở dài trong lòng. Kinh thành loạn đến mức , ai mà sợ?
Tiêu gia nắm giữ bảy phần binh lực của bộ Nam Dương quốc, mà những binh sĩ đều là tinh nhuệ thiện chiến nhất cả nước.
Thị vệ trong cung vốn quen sống an nhàn thể sánh với những chiến binh từng lăn lộn nơi sa trường?
“Phản quân đến Long Tuyền quan, chỉ vài ngày nữa sẽ tới kinh thành.” Giọng Lâm thừa tướng bình thản, nhưng mỗi lời đều khiến sắc mặt Hoàng Đế tái thêm một phần.
Lúc , vị Hoàng Đế ngu ngốc chẳng còn sức mà nổi giận. Lão bước qua vũng mực, đến gần Lâm thừa tướng, nắm c.h.ặ.t t.a.y ông như nắm lấy sợi dây cứu mạng cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-la-khach-quen-cua-thanh-lau-chuong-16.html.]
“Thừa tướng, trẫm… trẫm còn ai để trông cậy. Tất cả thị vệ trong cung, trẫm đều giao cho khanh. Nhất định để bọn chúng kinh thành!”
Ánh mắt của lão lúc chẳng khác nào c.h.ế.t đuối vớ khúc gỗ, bám riết lấy Lâm thừa tướng.
Lâm thừa tướng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới :
“Thần tuân chỉ.”
Dưới ánh mắt mừng rỡ của Hoàng Đế, ông nhận lấy lệnh bài thống lĩnh thị vệ từ tay lão.
Sau đó, ông rời khỏi cung với những bước chân nặng nề.
Vừa về đến phủ, ông liền gặp Lâm Chiêu Vân đang cổng phủ.
Lâm Chiêu Vân vẻ mệt mỏi, ai cũng đoán từ về.
Lâm thừa tướng cau mày: “Dạo ngoài đường an , đừng ngoài nữa.”
Lâm Chiêu Vân hờ hững gật đầu. Mấy lời Lâm thừa tướng bao nhiêu , cũng chẳng buồn để tâm nữa.
Lúc Lâm thừa tướng thì vẫn , nhưng là chuyện của .
Thế nhưng hôm nay, Lâm thừa tướng đặc biệt kiên quyết. Nhìn thấy bộ dáng bất cần của Lâm Chiêu Vân, dù xưa nay vẫn luôn cưng chiều đứa con , ông cũng nhịn mà lạnh giọng :
“Từ hôm nay, con phép khỏi phủ nữa.”
Biểu cảm hờ hững của Lâm Chiêu Vân bỗng sững :
“Phụ , tại ?”
Sao thể ngoài?
Từ khi Trầm Ngư chỉ thẳng mặt mà mắng “ bằng kỹ nữ”, Lâm Chiêu Vân cảm thấy lòng tự trọng của chà đạp nặng nề.
Hắn từng định bắt cô về, trả mối nhục . kể từ khi Trầm Ngư theo Tiêu Dịch Thành rời khỏi kinh thành, dù căm hận đến , cũng chẳng thể gì.
Thế là Lâm Chiêu Vân chỉ còn về hẻm Dương Liễu, tìm những tình cũ. Dạo gần đây, cứ lượn lờ quanh các kỹ viện, vùi trong vòng tay của kỹ nữ.
Khi thấy những cô gái cung kính hầu hạ, bằng ánh mắt ngưỡng mộ, Lâm Chiêu Vân mới cảm thấy trái tim Trầm Ngư tổn thương phần nào vá lành.
Lâm thừa tướng thấy gương mặt mang theo oán giận của con trai, thở dài, kéo thư phòng.
Ông :
“Quân đội Tiêu gia sắp đánh đến kinh thành. Có lẽ chỉ vài ngày nữa, Nam Dương quốc sẽ còn tồn tại.”
“Tiêu Dịch Thành?” Lâm Chiêu Vân chấn động khi cái tên . “Bọn họ… thật sự tạo phản ?”
Dù khi Tiêu gia rời khỏi kinh trong đêm, cũng từng chút lo lắng, nhưng trong lòng mấy sợ hãi.
Bởi vì hiểu Tiêu tướng quân, hiểu sự cố chấp của đàn ông . Dù hành động của ông vượt ngoài kế hoạch của phụ , Lâm Chiêu Vân cũng chỉ nghĩ rằng ông mang tiếng phản quốc, nên mới rời để tìm cơ hội thương lượng với Hoàng Đế.
Lúc còn cùng Lâm thừa tướng bàn bạc tỉ mỉ, định để phụ dùng lời lẽ thuyết phục Hoàng Đế gác chuyện Tiêu gia , dỗ dành dần dần nghĩ cách cắt bỏ binh quyền của họ. Mất binh quyền , Tiêu gia chẳng khác nào cá thớt.
chuyện thành thế ? Sao Tiêu tướng quân dám tạo phản?
Ánh mắt Lâm thừa tướng trở nên lạnh lẽo:
“Nghe hiện tại nắm quyền ở Tiêu gia là Tiêu Dịch Thành, Tiêu tướng quân gạt bên lề.”
“Tiêu Dịch Thành?”
Con ngươi Lâm Chiêu Vân co . Hắn thật ngờ thấy cái tên từ miệng phụ .
“… chẳng Tiêu Dịch Thành là lời Tiêu tướng quân nhất ? Tại các tướng lĩnh biên ải chịu lệnh của ?”
Đây cũng từng là nghi ngờ trong lòng Lâm thừa tướng, nhưng đường trở về phủ, ông nghĩ thông suốt chuyện.
“Có lẽ, đó là thông tin giả mà Tiêu gia tung từ sớm để đánh lạc hướng chúng ." Lâm thừa tướng trầm giọng . “Việc thể nắm giữ quân đội, e rằng cũng liên quan đến năm năm phục vụ ở biên cương.”
Lâm thừa tướng từng rằng Tiêu Dịch Thành lập nên thanh danh nhỏ trong suốt năm năm trấn thủ biên ải. Thế nhưng đây, ông chỉ chú ý đến Tiêu tướng quân, còn Tiêu Dịch Thành trong mắt ông chẳng qua chỉ là con trai của Tiêu tướng quân, chẳng đáng để để tâm.
bây giờ ngẫm , lẽ đây chính là dụng ý của Tiêu tướng quân ngay từ đầu.
Lâm thừa tướng lạnh lùng :
“Có lẽ từ đầu đến cuối, tên họ Tiêu cố ý diễn một màn kịch cho chúng xem. Ta đúng là xem thường sự thâm sâu khó lường của .”
“Biết cũng giống như chúng , sớm ôm tham vọng thể thành lời với vị trí .”
Lâm Chiêu Vân thì trong lòng chút bất an. Trong mắt , Tiêu tướng quân là ngay thẳng, trung dũng mà đơn thuần, tuyệt đối loại thể chuyện như .
Hơn nữa, những lời phụ , tuy vẻ là lời giải thích hợp lý nhất mà họ thể nghĩ lúc , nhưng...
Lâm Chiêu Vân thầm nghĩ, lẽ chính vì mưu kế của năm đó - ép Tiêu Dịch Thành rời kinh thành đến biên cương - mới dẫn đến cục diện hôm nay. Trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Năm đó, mẫu của Tiêu Dịch Thành vốn con trai theo con đường binh đao như Tiêu tướng quân. Vì lý do đó, bà còn từng thuyết phục Tiêu tướng quân để Tiêu Dịch Thành sống sự chăm sóc của .
Lâm Chiêu Vân vốn ưa Tiêu Dịch Thành, cũng chẳng ưa nổi đám con cái của các quan trong kinh thành thà cái đuôi theo Tiêu Dịch Thành còn hơn nhận lấy “thiện ý” của . Huống hồ, Tiêu Dịch Thành luôn tỏ thanh cao, khinh thường kết giao với .
Lâm Chiêu Vân ghét thái độ đó của Tiêu Dịch Thành, nên cố tình tìm cớ khiêu khích, buộc y tay, đó tố cáo với Tiêu tướng quân. Kết quả, Tiêu Dịch Thành đưa biên ải.
Một kế hoạch từng tính toán cẩn thận trở thành một trò lớn vì kết quả ngày hôm nay.
Lâm Chiêu Vân hỏi:
“Phụ … Chúng còn cơ hội ?”
Lâm thừa tướng , sắc mặt hiện lên một tia ảm đạm:
“Không còn đường lui nữa.”
Trừ phi thể ngược thời gian, trở cái ngày ông đầu thuyết phục Hoàng Đế phong tước cho Tiêu tướng quân, đổi khác lên , cho Tiêu gia tiếp cận binh quyền trấn thủ biên cương.
chuyện đó là thể.
Dù ngược thời gian, e rằng ông vẫn sẽ lựa chọn như cũ.
Bởi vì khi đó, mắt ông là Nam Dương quốc đang chông chênh bên bờ diệt vong và Hung Nô kiêu căng ngạo mạn.
Tiêu tướng quân là vị tướng duy nhất trong cả nước thể lãnh binh đánh lui quân địch.
“Đó là mệnh." Lâm thừa tướng thở dài.
“Đi chuẩn hành lý . Nếu kinh thành thật sự giữ nổi, chúng chỉ còn cách lui về phương Nam.”
Lâm thừa tướng phẩy tay xua con trai . Sau đó, ông bước chậm rãi đến giá sách trong thư phòng, lặng hồi lâu, đưa tay vặn một cơ quan bí mật.
Ngay đó, một ô giấu kín bất ngờ mở bên bức tường cạnh giá sách.
Lâm thừa tướng đưa tay , cẩn thận nâng lấy vật bên trong - một bộ y phục bằng gấm vàng - chậm rãi vuốt ve.
Đó là một chiếc long bào, là giấc mộng cả đời của ông .