Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[XUYÊN NHANH] HOẠ THUỶ TỪ CHỐI NHẶT BẠN TRAI TRONG THÙNG RÁC - Nam Chính Là Khách Quen Của Thanh Lâu - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-06-15 11:54:51
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau một lúc, Tiêu Dịch Thành khẽ đáp: “Không có gì.”

Cô gái bên cạnh không nói thêm lời nào.

Tiêu Dịch Thành cảm thấy hơi hối hận. Y ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn hoa văn trên trần nhà, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sau khi Tiêu Dịch Thành ngủ say, Trầm Ngư quay đầu nhìn y.

Tư thế ngủ của chàng trai rất đoan chính, rõ ràng là được giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ.

Trầm Ngư nhìn chằm chằm vào đôi mày và hàng mi của y một lát, rồi chống tay ngồi dậy, kéo chiếc chăn đang ngăn cách giữa hai người xuống chân.

Tiêu Dịch Thành có vẻ rất cảnh giác, dù chỉ là một động tác nhỏ như vậy, Trầm Ngư vẫn nhận ra hàng mi y khẽ rung như thể sắp tỉnh dậy.

Trầm Ngư nhíu mày, rồi trước khi y tỉnh hẳn, cô đưa tay ấn vào một huyệt đạo trên cổ y.

Chỉ một khoảnh khắc sau, Tiêu Dịch Thành vừa mới chớm tỉnh lại chìm sâu vào giấc ngủ.

Trầm Ngư nằm trở lại giường, cầm lấy tay phải của Tiêu Dịch Thành, đặt lên eo mình, rồi cũng thiếp đi.

Sáng hôm sau.

Trời bên ngoài vừa hửng sáng, Tiêu Dịch Thành đã tỉnh giấc.

Ở biên cương, y đã quen dậy vào giờ này, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên, trên gương mặt y vẫn còn vương nét mệt mỏi. Mặc dù đêm qua y đã đi ngủ khá sớm, nhưng suốt cả đêm mộng mị m.ô.n.g lung, khiến giấc ngủ chẳng được yên.

Y nằm nhắm mắt một lúc rồi đưa tay xoa trán, định ngồi dậy thì phát hiện có điều gì đó bất thường.

Tay phải của y như bị cái gì đó đè lên, không thể cử động.

Tiêu Dịch Thành quay đầu nhìn sang phải, liền thấy một mái tóc đen nhánh.

Một cô gái xinh đẹp nằm trong vòng tay y, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, còn bàn tay của y thì đang ôm chặt lấy cô.

Có lẽ vì ôm quá chặt, gương mặt cô hơi lộ vẻ khó chịu.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Trầm Ngư, ký ức về đêm qua lập tức ùa về trong đầu y.

Y nhìn xuống cuối giường, thấy chiếc chăn bị đá xuống thành một đống lộn xộn, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng.

Y... sao lại có thể làm ra chuyện như vậy?

Tiêu Dịch Thành áy náy, vội vàng rút tay ra khỏi người Trầm Ngư.

Nhưng y quên mất rằng lúc này toàn bộ trọng lượng cơ thể cô đang tựa vào cánh tay của mình.

Vì vậy, ngay khi Tiêu Dịch Thành rút tay ra, Trầm Ngư lập tức tỉnh giấc.

Gặp ánh mắt đang mở của Trầm Ngư, Tiêu Dịch Thành cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhất là khi tối qua y còn nghiêm túc hứa rằng sẽ không vượt quá giới hạn.

Y khẽ xin lỗi: “Cô nương, xin lỗi. Tối qua tại hạ đã mạo phạm.”

Vẻ mặt y nghiêm túc vô cùng, như thể đang đối mặt với một cô nương khuê các, chứ không phải kỹ nữ chốn phong trần.

Nghe những lời đầy chân thành ấy, Trầm Ngư lại âm thầm thở dài trong lòng, cảm thán sự ngây thơ của y.

Cô cúi đầu, giọng mềm mỏng: “Công tử nói quá lời rồi. Đáng lẽ đêm qua Trầm Ngư nên hầu hạ công tử mới phải.”

Chữ “hầu hạ” từ miệng Trầm Ngư thốt ra khiến Tiêu Dịch Thành đỏ mặt.

Y không dám nói thêm gì, chỉ vội vàng nhặt áo khoác trên ghế, mặc vào chỉnh tề, rồi do dự đứng giữa phòng: “Cô nương, tại hạ xin cáo từ.”

Cô gái ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn y, khẽ gật đầu.

Tiêu Dịch Thành không dám nhìn thẳng vào mắt cô, liền vội vàng đẩy cửa phòng hoa chúc bước ra, như thể sợ ở lại thêm sẽ c.h.ế.t vì tim đập quá nhanh.

Tiếng bước chân y dần xa, hai tiểu nha hoàn từng hầu hạ nguyên chủ mới lén ló đầu vào phòng.

Cả hai đều xách theo một thùng nước nóng.

Hai người tên là Bạch Tuyết và Hồng Mai, tuy nhỏ tuổi hơn thân thể hiện tại của Trầm Ngư, nhưng đều rất điềm tĩnh, vượt xa tuổi thật.

Trong phòng hoa chúc nơi Trầm Ngư ở, có một tấm bình phong lụa đỏ dày ngăn cách, phía sau là một bồn tắm. Bạch Tuyết và Hồng Mai mang nước nóng vào, đổ đầy bồn, sau đó thử nước kỹ càng cho đến khi thấy nhiệt độ vừa vặn.

Bạch Tuyết bước đến mép giường, cung kính nói: “Cô nương, nước tắm đã chuẩn bị xong.”

Nghe vậy, Trầm Ngư vén chăn đứng dậy, chân trần bước đến bên bồn tắm, cởi bỏ lớp áo mỏng tuy gọi là áo lót nhưng che được rất ít, rồi bước vào bồn, không hề né tránh ánh mắt của hai nha hoàn.

Thân thể thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp và đẫy đà. Dù Bạch Tuyết và Hồng Mai đều là nữ tử, cũng không khỏi đỏ mặt thầm khen vóc dáng của Trầm Ngư.

“Trầm Ngư cô nương quả không hổ danh hoa khôi đứng đầu Hồi Xuân Lâu. Không nói đến nhan sắc, chỉ riêng vóc dáng này cũng hơn xa những người chúng ta từng hầu hạ.”

Nước trong bồn ngâm chứa hương liệu đặc biệt của Hồi Xuân Lâu, tỏa ra mùi thơm dìu dịu. Trầm Ngư tựa người vào thành bồn, múc nước dội lên người, trong đầu phân tích tác dụng của những hương liệu này.

Chẳng mấy chốc, cô đã có kết luận.

Loại hương liệu này quả thật giúp dưỡng nhan, làm da dẻ mịn màng, nhưng cũng có tác dụng phụ nghiêm trọng, dùng lâu ngày sẽ khiến cơ thể suy nhược, thậm chí rút ngắn tuổi thọ.

Lúc này Hồng Mai hầu hạ Trầm Ngư tắm rửa, còn Bạch Tuyết thì lo dọn dẹp giường chiếu.

Nhưng khi đến gần chiếc giường lớn, thấy khăn trải giường nhăn nhúm, Bạch Tuyết bất giác tròn mắt kinh ngạc.

Ả lập tức quay trở lại nội thất: “Cô nương… Tại sao đêm qua, cô nương không chảy máu?”

Trầm Ngư lúc này đang dội nước rửa sạch bọt trên người, quay đầu lại nhìn gương mặt giận dữ của Bạch Tuyết như thể cô vừa làm điều gì sai trái, liền bình thản đáp:

“Không quan trọng.”

Bạch Tuyết nghe vậy thì sốt ruột. Sao lại không quan trọng? 

Khách mua đêm đầu tiên thường lưu lại phòng kỹ nữ ít nhất bảy ngày, nửa tháng mới rời đi. Nhưng hôm nay, trời vừa hửng sáng, Tiêu công tử đã rời khỏi Hồi Xuân Lâu. Lúc đó ả còn thấy lạ, giờ nhìn giường chiếu thế này thì hiểu rồi. Rõ ràng là vì không thấy vết m.á.u nên Tiêu công tử cảm thấy bị lừa mà tức giận bỏ đi.

Bạch Tuyết hoảng hốt: “Cô nương, ngươi thật hồ đồ! Ngươi đang tự tay đánh mất tiền đồ đấy! Ngươi chọc giận Tiêu công tử, sau này Hồi Xuân Lâu biết phải làm sao? Không được, nô tì phải báo cho ma ma!”

Trầm Ngư đã tắm xong. Cô đứng dậy khỏi bồn tắm, những cánh hoa hồng rơi từ vai lướt qua làn da mịn màng rồi trôi theo dòng nước.

Cô đưa tay nhận khăn tắm từ Hồng Mai, người vẫn còn sững sờ vì cuộc tranh cãi ban nãy, và bắt đầu lau khô người.

Sau đó, cô quay lại nhìn Bạch Tuyết: “Muốn mách lẻo thì cứ đi đi. Viện nhiều cớ như vậy để làm gì? Tiêu công tử còn chưa nói gì, mà ngươi đã vội bất bình thay người ta rồi.”

Bạch Tuyết bị lời nói thẳng thừng ấy làm tái mặt. Môi ả run rẩy vài cái rồi quay người chạy ra khỏi phòng, định đi tìm Nguỵ ma ma báo cáo.

Trong lòng Bạch Tuyết đầy tức giận. Có sắc đẹp thì sao? Chẳng phải cũng chỉ là một kỹ nữ hạ tiện nằm dưới thân vạn người thôi sao.

Bây giờ lại dám làm Tiêu công tử nổi giận, Bạch Tuyết muốn xem xem tiện nhân này định xoay sở ra sao!

Trầm Ngư đã thay đồ xong. Nhìn thấy Bạch Tuyết chạy đi tố cáo, cô không hề tỏ ra lo lắng. Cô vẫn tiếp tục hành xử giống nguyên chủ trong ký ức, phân phó Hồng Mai mang bữa sáng tới, còn bản thân thì ngồi trước gương đồng trong phòng, chải tóc trang điểm.

“Cô nương…” Hồng Mai bưng bữa ăn đến, đứng bên cạnh Trầm Ngư, do dự mãi mới lên tiếng.

Trầm Ngư luôn đối với Hồng Mai đặc biệt dịu dàng, cô quay đầu lại nhìn rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hồng Mai ngập ngừng một lát rồi nói: “Bạch Tuyết đi tìm ma ma rồi, cô nương không lo lắng gì sao?”

Nghe vậy, Trầm Ngư lắc đầu: “Lo hay không thì nàng ta cũng đã đi tố cáo rồi. Nếu đã vậy, ta cần gì phải lãng phí thời gian cho những chuyện vô ích?”

Chuyện nên đến thì sớm muộn cũng sẽ đến.

Mà lý do hôm nay Trầm Ngư lại đối xử với Bạch Tuyết và Hồng Mai khác nhau là vì...

Trong cốt truyện gốc, khi nguyên chủ còn nhỏ, từng suýt chút nữa trốn thoát khỏi Hồi Xuân Lâu, nhưng lại bị Bạch Tuyết đang trực đêm phát hiện, lập tức gọi người tới bắt về.

Không chỉ vậy, trong những tình tiết về sau, Bạch Tuyết còn dựa vào thân phận là nha hoàn thân cận của nguyên chủ để ngấm ngầm gây biết bao phiền phức sau lưng cô.

Tuy Trầm Ngư không tự nguyện chiếm đoạt thân thể nguyên chủ, nhưng một khi đã ở nhờ thân xác này rồi thì cũng không ngại thay nguyên chủ trút giận thay.

Ngay sau khi Trầm Ngư nói xong, bên ngoài phòng hoa chúc vang lên tiếng bước chân dồn dập. Chẳng bao lâu sau, Nguỵ ma ma đã dẫn theo vài người xông vào.

Theo sát phía sau, Bạch Tuyết cũng vội vã bước vào phòng..

Vừa vào trong, Ngụy ma ma liền đi thẳng đến chiếc giường lớn, hất tung chăn gối xuống đất rồi bò hẳn lên giường tìm kiếm.

Sau khi xác nhận giường không có vết máu, sắc mặt bà ta sa sầm xuống, xoay người giận dữ nhìn Trầm Ngư.

“Thẩm Trầm Ngư, ngươi nói thật cho ta biết! Vết m.á.u của ngươi đâu? Ngươi… rốt cuộc đã lên giường với thằng vô lại nào rồi? Còn có Tiêu công tử, có phải do chuyện này mà tức giận bỏ đi không?!”

Ngụy ma ma thở phì phò, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt. Bà ta quay đầu nhìn đống lễ vật trong tay người hầu - vốn mang tới để chúc mừng chuyện vui giữa Trầm Ngư và Tiêu công tử - lửa giận càng thêm bốc cao.

“Bà đây đã tốn biết bao tiền bạc nuôi ngươi lớn, chỉ mong chờ ngươi treo biển hành nghề để kiếm chút tiền lấy lại vốn. Ta nói cho ngươi biết, nếu Tiêu công tử mà truy cứu chuyện này, bà đây nhất định sẽ lột da ngươi!”

Vừa dứt lời, ánh mắt Ngụy ma ma lạnh lùng liếc về mấy người phụ nữ cao lớn đi theo phía sau. Những người này lập tức vứt lễ vật xuống, tiến lên định bắt Trầm Ngư lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hoa-thuy-tu-choi-nhat-ban-trai-trong-thung-rac/nam-chinh-la-khach-quen-cua-thanh-lau-chuong-3.html.]

Đối diện với tình cảnh ấy, Trầm Ngư chỉ điềm tĩnh nói: “Tiêu công tử còn chưa nói gì. Ma ma, người nóng nảy như vậy chẳng phải quá sớm rồi sao?”

Thái độ bình tĩnh của Trầm Ngư khiến đầu óc đang mù mịt vì tức giận của Ngụy ma ma tỉnh táo đôi chút.

Bà ta giơ tay ngăn đám phụ nữ lại, quay sang dò xét Trầm Ngư: “Ý của ngươi là gì?”

Trầm Ngư mỉm cười ngây thơ: “Không có gì cả. Trầm Ngư chỉ nghĩ, nếu ma ma không sợ Tiêu công tử sau khi trở về sẽ trách tội, thì Trầm Ngư sẵn sàng nhận phạt.”

Sự tự tin ánh lên trong đôi mắt cô khiến Ngụy ma ma chần chừ.

Chỉ trong nháy mắt, bà ta đã đưa ra quyết định.

Giây tiếp theo, bà ta quay lại và tát mạnh vào mặt Bạch Tuyết - người vẫn đang đứng phía sau.

“Ma ma?”

Bạch Tuyết vốn đang mong chờ được thấy Trầm Ngư bị Nguỵ ma ma trừng phạt, ai ngờ người chịu đòn lại là chính mình.

Một cái tát như trời giáng khiến ả ngã nhào xuống đất, ôm má sưng đỏ, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Ngụy ma ma.

Nhưng bà ta chẳng hề để tâm, chỉ bình thản nói với người bên cạnh: “Lôi con nha đầu này đi, chọn một đứa lanh lợi hơn tới hầu hạ Trầm Ngư.”

“Dạ.”

Mấy người phụ nữ vạm vỡ lập tức cúi người, túm lấy Bạch Tuyết đang nằm trên đất định kéo ra ngoài.

Lúc này, Bạch Tuyết mới hoảng hốt, vùng vẫy dữ dội. Ả sợ hãi đến toàn thân run rẩy.

Ả nhìn Nguỵ ma ma bằng ánh mắt kinh hãi: “Ma ma ơi, ta nói thật mà! Ta không nói dối! Ma ma, người tin con đi!”

Nhưng lúc này, Ngụy ma ma đã không còn dáng vẻ cùng chung kẻ thù với ả ban nãy nữa, mà dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ả như thể nhìn một thứ rác rưởi.

“Con tiện nhân này chuyên nói hươu nói vượn. Bịt miệng nó lại, đừng để nó làm bẩn tai cô nương.”

Nghe vậy, nước mắt của Bạch Tuyết không ngừng tuôn rơi. Câu nói ấy khiến ả như bừng tỉnh.

Ả lập tức hất tay hai người đang giữ mình, quỳ rạp dưới chân Trầm Ngư.

“Cô nương! Nô tỳ biết sai rồi! Xin cô nương tha thứ, là nô tỳ có mắt mà không thấy Thái Sơn. Xin cô nương rộng lòng từ bi!”

Bạch Tuyết biết, giờ phút này, chỉ có sự tha thứ của Trầm Ngư mới cứu được ả.

Thế nhưng, điều Bạch Tuyết không ngờ là Trầm Ngư xưa nay vẫn luôn dịu dàng, nhu mì, nay lại chỉ nhướng mày, đá bay bàn tay ả đang níu váy mình.

Ánh mắt cô lạnh lùng: “Ta không muốn giữ bên cạnh một kẻ có thể đ.â.m sau lưng ta bất cứ lúc nào.”

Bạch Tuyết trừng mắt nhìn Trầm Ngư đầy không cam lòng.

Ngụy ma ma quát lên với đám người xung quanh: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Kéo nó đi mau!”

Sau đó, bà ta nhanh chóng đổi sắc mặt, mỉm cười lấy lòng Trầm Ngư: “Ôi chao, con gái ngoan của ma ma! Là ma ma sai rồi, nghe lời con nha đầu độc ác đó mà suýt chút nữa làm con chịu oan.”

Rồi bà ta dặn tiếp: “Hôm nay con cứ nghỉ ngơi đi, đừng làm gì cả. Ma ma sẽ bảo nhà bếp nấu canh cho con bồi dưỡng thân thể.”

Nói xong, bà ta quay sang Hồng Mai: “Con nha đầu kia, nghe rõ đây! Hầu hạ cô nương cho tốt! Nếu để cô nương khát hay mệt mỏi, ta sẽ lột da ngươi!”

Phân phó xong xuôi, bà ta dẫn đám người rời đi hệt như lúc đến.

Phòng hoa chúc lại yên tĩnh trở lại.

Hồng Mai bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, cẩn thận lên tiếng: “Cô nương…”

Trầm Ngư mỉm cười trấn an: “Ta hơi đói rồi, đi nhắc nhà bếp một tiếng đi.”

Hồng Mai vội vàng gật đầu, rón rén rời đi.

Trầm Ngư quay lại tiếp tục việc còn dang dở.

Đối với phản ứng của Ngụy ma ma, Trầm Ngư không hề ngạc nhiên.

Thế giới cô đang sống có thể nói là vô cùng cổ hủ và khắc nghiệt với nữ giới.

Người đời xem trọng trinh tiết, mà cách để xác nhận một người con gái còn trinh là xem đêm tân hôn có ra m.á.u hay không.

Nếu có thì yên ổn. Còn nếu không, nhất định sẽ bị nhà chồng trả về.

Từ đó về sau, người con gái đó sẽ bị gắn mác không đứng đắn, làm nhục gia phong, khiến cha mẹ và thân thích không thể ngẩng đầu nhìn đời.

Nếu cha mẹ còn chút nhân tính, sẽ đợi chuyện lắng xuống rồi gả con gái đến một nơi thật xa, nơi không ai biết gì, hoặc gả cho kẻ góa vợ. Tuy mất danh tiếng nhưng ít ra còn có nơi nương tựa.

Còn nếu cha mẹ vô tình, họ sẽ bắt con gái tự tử bằng cách treo cổ hay nhảy sông, để rửa sạch nỗi nhục gia tộc.

Trầm Ngư hiện là một kỹ nữ, lẽ ra không cần bận tâm chuyện đó.

Thế nhưng, đêm đầu tiên của một kỹ nữ, cũng chẳng khác gì đêm tân hôn của một cô nương khuê các.

Bởi vì, khách làng chơi bỏ ra số tiền khổng lồ ấy, chính là để chiếm lấy thứ gọi là "lần đầu" mà thôi.

Nhưng nếu cô gái ấy không chảy m.á.u trong đêm đó, thì đó sẽ trở thành một chuyện vô cùng mất mặt và nhục nhã đối với vị khách đã bỏ tiền mua trinh tiết của cô.

Ngụy ma ma chưa bao giờ ngờ rằng trên đời này lại có người như Tiêu Dịch Thành, bỏ ra một khoản tiền khổng lồ chỉ để… nằm trùm chăn, trò chuyện với Trầm Ngư.

Vì thế, khi nghe Bạch Tuyết báo rằng Trầm Ngư không hề ra máu, phản ứng đầu tiên của bà ta chính là cho rằng Trầm Ngư đã lén lút tư tình với người khác sau lưng mình.

Tuy nhiên, sống trên đời bao năm, khi vừa bước vào phòng và thấy dáng vẻ bình thản của Trầm Ngư, bà ta lập tức nhận ra mình đã hiểu lầm.

Dù bà vẫn không tài nào hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều đó cũng không ngăn được bà ta quyết định cho Trầm Ngư thêm chút thời gian.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Trầm Ngư thong thả thưởng thức đồ ăn tinh xảo do nhà bếp trên lầu chuẩn bị, rồi bảo Hồng Mai mở cửa sổ để đón gió sớm.

Căn phòng của cô chỉ có một cửa sổ duy nhất, nhìn ra con phố lớn sầm uất nơi Hồi Xuân Lâu tọa lạc.

Thông thường, các cô nương trong kỹ viện không được rời khỏi nơi này nếu chưa được ma ma cho phép. Vì vậy, một căn phòng có thể nhìn ra đường phố như của Trầm Ngư được xem là loại tốt nhất ở Hồi Xuân Lâu, rất được các cô gái khác ao ước.

Vốn dĩ nguyên chủ nhờ vào thân phận hoa khôi của Hồi Xuân Lâu mới được Ngụy ma ma sắp xếp cho ở trong căn phòng này.

Trầm Ngư dựa vào khung cửa, nhìn ra bên ngoài.

Tuy vẫn còn sớm, nhưng trên phố đã có không ít tiểu thương bắt đầu dọn hàng, rao bán ầm ĩ.

Vì đây là khu vực chuyên về ăn chơi giải trí, nên các quầy hàng ở đây chủ yếu bán đồ trang điểm và các loại trang sức.

Ngoài ra còn có vài quán ăn nhỏ, người dân dắt con cái đi ngang qua kỹ viện mua đồ ăn sáng.

Một cậu bé, tay nắm tay mẹ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trầm Ngư đang tựa mình bên cửa sổ, ngắm cảnh bên ngoài.

Dù còn nhỏ, nhưng cậu bé đã biết cảm thụ cái đẹp, lập tức kéo tay mẹ, reo lên đầy thích thú:

“Mẹ ơi, nhìn kìa, tỷ tỷ kia đẹp quá!”

Trầm Ngư cảm nhận được ánh mắt của đứa trẻ, theo bản năng liền lùi lại một bước, khiến người mẹ khi ngẩng đầu theo tay con chỉ chỉ thấy một khung cửa sổ trống không.

Nhưng khi nhận ra nơi mà con trai đang nói đến, sắc mặt người phụ nữ lập tức hiện lên vẻ khinh thường và ghê tởm.

“Đi, đi mau! Nhìn gì mà nhìn? Đây là chỗ của đám hồ ly tinh. Xúi quẩy! Còn dám bén mảng đến gần lần nữa, mẹ sẽ đánh gãy chân con đấy!”

Người phụ nữ kéo tay con trai, nhanh chóng rời khỏi khu vực trước Hồi Xuân Lâu. Nhưng từng lời của bà ta lại vang vọng rõ mồn một trong tai Trầm Ngư.

[Thật là tức c.h.ế.t đi được.]

Trầm Ngư nhíu mày, thầm nói với hệ thống trong đầu.

Đường đường là một tu sĩ Hợp Thể kỳ, cô đã bao giờ phải chịu sỉ nhục như thế này?

Ngay cả khi chuyện cô dây dưa với bốn người đàn ông bị phanh phui ở Thương Lan giới, khiến cả tu chân giới dậy sóng, thì cũng chưa từng có ai dám lăng mạ cô như vậy.

Một người đã bước vào Hợp Thể kỳ, sau lưng còn có bốn tu sĩ Độ Kiếp kỳ hậu thuẫn, ở Thương Lan giới, bất kỳ ai có đầu óc đều sẽ không dám đắc tội với Trầm Ngư.

Mà lý do cô rơi vào tình cảnh thế này, quy cho cùng cũng đều là do cái hệ thống truyện ngọt quỷ quái ký sinh trong thần hồn của cô.

Trầm Ngư lại quay về bên cửa sổ, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, trong lòng âm thầm chất vấn hệ thống:

[Ngươi có biết nếu ta được quay về Thương Lan giới, điều đầu tiên ta muốn làm là gì không?]

Hệ thống im lặng, nhưng Trầm Ngư cũng không tức giận, cô tiếp tục lẩm bẩm một mình:

[Ta sẽ bảo Liễu Thanh Như luyện cho ta một cái lồng, chuyên dùng để nhốt những thứ như ngươi, đảm bảo không có kẽ hở để trốn. Sau đó, nhờ Bùi Thiếu Lăng luyện một viên đan, khiến ngươi có được thân thể xác thịt.]

Nghĩ đến bốn thiên tài mà mình từng dày công chọn lựa, Trầm Ngư không khỏi tán thưởng ánh mắt nhìn người của chính mình. Cả bốn người bọn họ đều đạt được những thành tựu phi phàm.

Trầm Ngư chậm rãi nói tiếp: [Sau khi chuẩn bị xong, ta sẽ nhờ Sở Hàn Tiêu luyện một đạo kiếm phù, đặt trong lồng nhốt ngươi, để mỗi khoảnh khắc trôi qua, thân thể ngươi sẽ chịu đựng nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm.]

[Đương nhiên, đau đớn thể xác vẫn chưa đủ. Ngươi luôn cho rằng đống cốt truyện của mình rất ngọt ngào, nam chính rất biết yêu chiều mà phải không? Trùng hợp thay, ta cũng từng nghe được rất nhiều tiểu thuyết ở thế giới trước, treo danh nghĩa tình sâu nghĩa nặng, nhưng thật ra toàn một lũ tra nam tiện nữ.]

[Kỷ Vô Tâm vốn là ma tu, sở trường của hắn chính là loại ảo cảnh điều khiển tâm trí. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ bảo hắn dùng ký ức của ta dựng lại từng thế giới như vậy, cho ngươi làm nữ chính, để ngươi cảm nhận nỗi đau bị đào tim móc phổi. Chắc ngươi cũng sẽ thấy ngọt ngào lắm, đúng không?]

Loading...