Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Khuynh Thành - Chương 152: Ao cá của diễn viên lồng tiếng (9)

Cập nhật lúc: 2025-02-27 07:06:06
Lượt xem: 192

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Xu đến Tây Thành theo lịch hẹn. Ở cổng , một trai trẻ cầm bảng tên Thịnh Hoa đang đợi. Chắc là của công ty đến đón cô. Vân Xu kéo vali về phía đó.

Trợ lý Trương xem đồng hồ thì ngẩng đầu lên, thấy một cô gái dáng mảnh mai, kéo vali đến loạng choạng, như thể gió thổi là bay.

Anh giật , chuyện gì thế ? Sao yếu ớt đến ?

Trợ lý Trương nhận cần đợi, vội bước lên nhận vali, dẫn cô đến chiếc xe thương vụ đậu bên đường.

Tài xế bỏ hành lý cốp xe.

Vân Xu chóng mặt dựa ghế , khó chịu, dày buồn nôn.

“Cô Vân, cô khỏe ạ?” Trợ lý Trương lo lắng hỏi, dáng vẻ của cô khiến lo ngại.

Vân Xu yếu ớt lắc đầu, mặt mày tái mét, như bông hoa héo rũ.

Lần xe khách đến Tây Thành, say xe đến khổ sở. Ban đầu Thịnh Hoa định đặt vé máy bay cho cô nhưng cô từ chối, kết quả thành thế .

Biết thế cô tò mò thử xe khách. Thuốc say xe chẳng tác dụng gì với cô.

Mấy mạng bảo khí xe khách đều là lừa , từ lúc lên xe hầu như chẳng ai chuyện, còn cô thì một lát bắt đầu khó chịu.

Vân Xu ấm ức nghĩ.

“Xin , vì say xe mà gây phiền phức cho .” Có lẽ do mệt mỏi, giọng Vân Xu nhỏ, nhưng vẫn dễ .

Trợ lý Trương và tài xế đều tê cả tai, thầm hít sâu. mà ông chủ mời bằng giá, giọng quả thật tuyệt vời.

Trợ lý Trương : “Không , đây cũng say xe, cảm giác đó thật sự khó chịu. Chúng đưa cô đến khách sạn nghỉ ngơi , nếu nghỉ ngơi xong vẫn khỏe thì sẽ đưa cô đến bệnh viện.”

Tuyên Lê mấy ngày dặn dò chu đáo sắp xếp thứ cho Vân Xu, khiến cô cảm nhận thiện ý của công ty. Trợ lý Trương ghi nhớ trong lòng, nhất định để ấn tượng cho Vân Xu.

“Từ đây đến khách sạn chắc còn một tiếng nữa, cô thể nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.” Trợ lý Trương : “Nếu khó thở thì mở cửa sổ hít khí.”

Vân Xu khẽ gật đầu.

Khách sạn Thịnh Hoa đặt là khách sạn 5 nhất Tây Thành. Sảnh lớn dát vàng lộng lẫy, sàn đá cẩm thạch bóng loáng, nhân viên lịch sự nhã nhặn, nơi đều toát lên vẻ xa hoa.

Vân Xu phòng, thu dọn hành lý qua loa lên giường nghỉ ngơi.

Cô thực sự quá mệt mỏi.

Sau khi xác nhận Vân Xu nhận phòng, trợ lý Trương gọi điện thoại báo cáo tình hình cho Tuyên Lê: “Tuyên tổng, cô Vân đến khách sạn ạ.”

Tuyên Lê hỏi: “Ừ, trò chuyện với cô ? Có nghĩ thế nào về công ty chúng ?”

“Cô Vân say xe, dọc đường im lặng, sợ phiền cô nên chuyện.”

Tuyên Lê nhíu mày.

Say xe? Anh nhớ dáng vẻ say xe của bạn bè , trông gần như kiệt sức, mặt mày tái nhợt đáng sợ.

“Có cần đưa cô đến bệnh viện kiểm tra ?”

Trợ lý Trương ngập ngừng: “Tuyên tổng, say xe chỉ là phản ứng cơ thể thích ứng thôi, đa ngủ một giấc là khỏe . cũng với cô Vân , nếu nghỉ ngơi xong vẫn khỏe thì cứ gọi cho chúng .”

Tuyên Lê lúc mới hài lòng. Anh ký hợp đồng với Vân Xu, nhất định tạo ấn tượng về mặt.

Vốn dĩ hôm nay định đích đón, nhưng đột nhiên việc gấp ở nhà, đành giao việc cho trợ lý Trương. May mà trợ lý Trương việc bên cạnh lâu, hiểu ý .

“Hôm nay về công ty , chú ý tình hình của cô nhé.” Tuyên Lê dặn dò.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

“Vâng ạ.”

Tuyên Lê cúp điện thoại, quyết định nhanh chóng giải quyết xong chuyện nhà. Vân Xu đang khỏe, với tư cách là ông chủ tương lai, thể nhân cơ hội quan tâm, chăm sóc cô.

Trong căn phòng ánh sáng dịu nhẹ, thoang thoảng mùi hoa, chiếc giường lớn mềm mại sang trọng đang một con gái vô cùng xinh .

Vân Xu khó khăn mở mắt, bàn tay trắng nõn đặt lên trán, lạnh, nhưng đầu óc tỉnh táo hơn nhiều so với lúc mới đến.

dậy kéo rèm cửa sổ, bên ngoài cửa kính là màn đêm bao phủ.

Cầm điện thoại lên xem, cô mới nhận ngủ từ chiều đến giờ, năm tiếng đồng hồ. Trên điện thoại mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Tư Nhạc, Tiết Cảnh Diệu và Tuyên Lê.

Trước khi ngủ, Vân Xu gắng gượng nhắn tin báo bình an cho họ, mới tắt chuông điện thoại ngủ.

Cô xem tin nhắn của họ, lượt trả lời.

[Tư: Đến khách sạn thì đừng vội việc, trạng thái của CV quan trọng, em nghỉ ngơi mới thể lên sân khấu với trạng thái nhất.]

[Tư: Trong quá trình hiểu cứ với , đây cũng từng đến công ty và phòng thu thử giọng, chắc là thể cho em một vài lời khuyên.]

[Thu Ý Nùng: Em , sư phụ.]

……

[Tiết Cảnh Diệu: Học tỷ, dự báo thời tiết Tây Thành gần đây thể sẽ lạnh hơn, chị nhớ giữ ấm nhé.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-152-ao-ca-cua-dien-vien-long-tieng-9.html.]

[Tiết Cảnh Diệu: Nếu gặp vấn đề gì, nhất định với em đấy ạ!]

[Thu: Cảm ơn quan tâm, sẽ chú ý. Cậu cũng cố gắng học hành nhé.]

……

[Tuyên Lê: Tỉnh ?]

[Tuyên Lê: trợ lý say xe, giờ đỡ hơn ? Nếu vẫn còn khó chịu thì sẽ cho đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.]

[Tuyên Lê: Sức khỏe của cô là quan trọng nhất.]

[Thu Ý Nùng: đỡ hơn nhiều ạ, cần đến bệnh viện , cảm ơn quan tâm.]

Vân Xu trả lời tin nhắn của Tuyên Lê xong thì cuộc gọi video của Tư Nhạc đến. Cô dậy, đầu óc còn mơ màng, trực tiếp bấm nút chấp nhận cuộc gọi.

Sau đó màn hình điện thoại chuyển sang, hiện hình ảnh quen thuộc.

Người đàn ông thanh tú đang bàn việc, bộ áo blouse trắng càng tôn lên vẻ lịch lãm tuấn tú của .

Có vẻ như vẫn đang ở văn phòng, trong màn hình, tường phía còn treo cờ thưởng màu đỏ, góc tường một giá sách, bên trong đựng nhiều tài liệu trông như hồ sơ.

Vân Xu ngẩn , hóa cuộc gọi của Tư Nhạc là video call, cô để ý.

“Sư phụ?”

Tư Nhạc chăm chú khuôn mặt tinh xảo tì vết trong màn hình, chỉ thoáng liếc mắt nhận vẻ mệt mỏi và uể oải trong mắt cô, ánh mắt trầm xuống: “Sao thế ? Có ai bắt nạt em ?”

Vân Xu lắc đầu, yếu ớt : “Không ai bắt nạt em cả, tại em say xe thôi.”

Tư Nhạc nhíu mày: “Vậy là em ngủ một giấc đến giờ mới tỉnh?”

“Vâng.” Giọng Vân Xu cũng mang theo vẻ mệt mỏi giấu , khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trông đáng thương vô cùng.

Tư Nhạc thở dài, cứ tưởng cô say xe, nên mới chọn xe khách, ai ngờ thành thế . Chắc chắn cô chịu khổ đường .

Hai hiện tại ở cùng thành phố, cũng thể lập tức xuất hiện bên cạnh cô.

“Lúc về nhớ máy bay hoặc tàu cao tốc, ?” Tư Nhạc nghiêm giọng : “Nếu thật sự thì gọi điện thoại cho , đến Tây Thành đón em.”

Vân Xu chớp mắt, hai thành phố lái xe mất gần bảy tiếng đồng hồ, thì quá mệt mỏi.

Thôi thì chọn cách khác .

“Sư phụ vẫn còn ở bệnh viện ạ?” Vân Xu hỏi.

Tư Nhạc : “Ừ, đang chuẩn về đây, hôm nay bác sĩ trực ban .”

Vân Xu định gì đó nữa, Tư Nhạc hỏi: “Em vẫn ăn tối đúng ?”

Vân Xu gật đầu, đến khách sạn cô mệt mỏi và khó chịu, căn bản ăn nổi gì, giờ mới tỉnh, vẫn kịp gọi đồ ăn.

“Đi ăn chút gì , khách sạn em ở phục vụ ăn uống cả ngày, ngoài thì cứ gọi điện thoại bảo mang đồ ăn lên.” 

Tư Nhạc ân cần dặn dò: “Tối nay đừng ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, nhất là uống chút cháo, nếu cơ thể em thể sẽ chịu nổi. Cũng đừng uống đồ lạnh.”

Giọng lạnh lùng tuy nhẹ nhàng, nhưng trong lời tràn đầy sự quan tâm.

Vân Xu , trong lòng bỗng cảm thấy tủi , lẽ đây là cảm giác khi nhận quan tâm , đột nhiên trở nên yếu đuối.

Cơ thể suy nhược khiến tinh thần cô cũng yếu ớt theo.

Lời dặn dò của Tư Nhạc đột nhiên ngưng , qua màn hình, Tư Nhạc thấy trong mắt cô đọng nước, lòng căng thẳng, lập tức hồi tưởng xem lỡ lời ở , là giọng điệu của quá nghiêm khắc khiến cô khó chịu.

“Sao ?”

“Không gì ạ, chỉ là cảm thấy sư phụ quan tâm thật là thích.” Vân Xu nhịn nhỏ giọng nũng nịu .

Trong thế giới của cô, giờ phút , khuôn mặt thanh tú của đàn ông cuối cùng trùng khớp với hình ảnh sư phụ vẫn luôn dạy dỗ cô mạng, khiến cô cảm thấy an tâm lạ thường.

Trên màn hình, tóc Vân Xu rối bời, đuôi mắt cong lên, dù sắc mặt tái nhợt cũng che giấu vẻ tuyệt trần, như đóa hoa nở rộ trong đêm khuya, mang một vẻ khác lạ.

Tư Nhạc ngẩn một thoáng, đây là khoảnh khắc hiếm hoi mất bình tĩnh trong hơn hai mươi năm cuộc đời.

Giọng của cô ngọt ngào mềm mại, lời cô quá mức quyến rũ, khiến thể nào tránh khỏi.

Chỉ thể ngừng chìm đắm.

Vân Xu gọi đồ ăn tối sự giám sát”của Tư Nhạc, dỗ dành một hồi, mới dần lấy tinh thần.

“Nghỉ ngơi sớm .” Tư Nhạc .

Người trong màn hình ngoan ngoãn vẫy tay với , tắt video. Tư Nhạc chằm chằm màn hình tối đen một hồi, cuối cùng cầm lấy cốc nước bàn, uống một cạn sạch.

Khi chất lỏng lạnh lẽo trôi qua cổ họng, cảm xúc trào dâng trong lòng dần bình tĩnh .

Người đàn ông trong lòng thở dài, thật lập tức xuất hiện mặt cô.

Cầm tài liệu, Tư Nhạc ở bãi đỗ xe gặp đồng nghiệp cũng đang chuẩn về nhà, hai chào hỏi .

 

Loading...