“Thì … là như thế…” Vân Xu khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng trút bỏ gánh nặng. Như Thu đau khổ là . Rồi cô căm phẫn nghiến răng : “Cậu cứ yên tâm , nếu tên Cố Tư Thành đó dám bén mảng đến đây bắt nạt , tớ sẽ nhờ Tư Viễn và Thiệu Dương đánh cho một trận nên !”
Khóe môi Như Thu khẽ khựng , nụ thoáng gượng gạo. “Hai đó… là bạn mới của ?”
Vân Xu chớp mắt, chợt nhớ , Như Thu vẫn những chuyện xảy trong thời gian cô vắng mặt. Vì thế, Vân Xu bĩu môi kể chuyện Cố Tư Thành giam cầm cô, quên nhấn mạnh sự đáng ghét của , và ca ngợi hết lời sự bụng và ga lăng của Khuyết Tư Viễn và Thiệu Dương.
Sắc mặt Như Thu thoáng trầm xuống, nhưng khi sâu đôi mắt tin tưởng của Vân Xu, cô vẫn chọn cách im lặng, gì thêm.
Vân Xu tiếp lời: “Cậu cứ yên tâm ở đây, bọn tớ ở đây, Cố Tư Thành tuyệt đối dám bén mảng đến gần .”
“Xu Xu .” Như Thu khẽ ngắt lời Vân Xu, giọng điệu dịu dàng nhưng ẩn chứa sự kiên quyết. “Thật … tớ chuẩn gặp Cố Tư Thành . Tớ cũng hẹn giờ với .”
“Cái gì?” Vân Xu giật , đuôi cá màu bạc ngừng quẫy đạp xuống mặt nước, hoảng hốt hỏi: “Tại gặp ? Anh hại đó! Chẳng lẽ… vẫn còn thích ?”
“Tớ… tớ sớm còn thích nữa .” Như Thu quả quyết lắc đầu, giọng kiên định: “Tớ chỉ cảm thấy một chuyện cần rõ ràng với . Cậu yên tâm , tớ mạnh mẽ, bọn họ sẽ thể tổn thương tớ .”
“Tớ… tớ hứa với đấy, nhất định sẽ trở về an .” Giọng Như Thu vẫn dịu dàng nhưng ẩn chứa một sức mạnh khiến khác thể lay chuyển. Vân Xu rằng thể nào lay động quyết tâm của bạn, đành buồn bực gật đầu đồng ý.
Trước khi rời , Như Thu khẽ liếc mắt về phía cửa sổ, nơi bóng dáng hai đàn ông vẫn lặng lẽ đó, thần sắc cô… thờ ơ đến lạ.
Cố Tư Thành nhận cuộc gọi của Như Thu, trong lòng thoáng dấy lên chút nghi hoặc, nhưng nhanh chóng gạt bỏ nghi ngờ, tập trung chuẩn cho ca phẫu thuật moi tim.
Suy cho cùng, cô cũng chỉ là một con nhân ngư, thể sánh với con cao quý như ? Huống hồ, cô còn tình cảm với . Anh vạch kế hoạch hảo.
Một khi Tần Mạn Ngữ khỏe mạnh trở , ân tình cũng sẽ tan biến, cha cũng sẽ còn lý do gì để thúc ép quan tâm đến cô nữa. Đến lúc đó, thể tâm ý tập trung việc đoạt Vân Xu từ tay Khuyết Tư Viễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-305-cuu-vot-my-nhan-ngu-bi-moi-tim-47.html.]
“Cố tổng, bác sĩ phòng phẫu thuật , thứ sẵn sàng.” Cấp cúi đầu báo cáo.
Cố Tư Thành khẽ gật đầu, trong lòng thầm đếm ngược thời gian, chờ đợi con mồi bước bẫy rập.
Chẳng bao lâu , cánh cửa lớn phòng việc mở , một bóng hình con gái bước . Cô lặng lẽ xuống sofa đối diện, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ, khiến Cố Tư Thành thoáng cảm nhận một sự khác thường.
Như Thu… vốn dĩ là như thế ? Anh chút mơ hồ về ấn tượng ban đầu về cô, chỉ nhớ rằng đó là một đôi mắt trong veo đến thuần khiết.
Cố Tư Thành lên tiếng, giọng mang theo chút giả tạo quan tâm: “Lâu gặp. Em đột nhiên biến mất, lo lắng, vẫn luôn phái tìm kiếm em.”
Như Thu đáp lời, giọng điệu thản nhiên: “Em chỉ… đột nhiên về thăm nhà, nên xuống biển một chuyến.”
“Em nên báo cho một tiếng chứ.” Cố Tư Thành khẽ nhíu mày, giọng chút trách móc. “Anh vẫn luôn nghĩ rằng… mối quan hệ của chúng … tệ chút nào.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Bất chợt, Như Thu khẽ bật , nụ mang theo một ý vị khó nắm bắt. “Là… tệ ?”
Lời khiến Cố Tư Thành cảm thấy khó hiểu. Anh cố gắng thăm dò thêm vài câu, nhưng sắc mặt Như Thu vẫn hề đổi. Có vẻ như cô thật sự hề về những việc với Vân Xu. Vậy thì… chuyện vẫn đang diễn theo đúng kế hoạch của .
Hai tùy ý trò chuyện vài câu, khí trong phòng dường như khá hài hòa. Ly nước bàn cũng vơi vài ngụm.
Cố Tư Thành âm thầm tính toán thời gian. như dự đoán, Như Thu khẽ đưa tay lên xoa trán, vẻ mặt dần trở nên mơ màng, ý thức cô dường như đang dần tan biến. Cuối cùng, cô ngã ầm xuống sofa, bất tỉnh nhân sự.
Anh dậy, bước đến gần, ánh mắt lạnh lẽo đánh giá cô như một món hàng vô tri. Rồi hiệu cho đám thuộc hạ bước , lệnh bế nhân ngư lên, đưa thẳng đến phòng phẫu thuật, nơi bác sĩ chờ sẵn.