Vân Xu xong, giận thương, đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c , trách móc: “Phu quân, chuyện lớn như mà cho ?”
Nàng cứ mãi chẳng gì, thật là quá đáng!
Có lẽ vì giận dỗi, gò má trắng mịn của nàng ửng hồng nhàn nhạt, đôi mắt trong veo long lanh.
Lận Tử Trạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi: “Chuyện định , nàng cần lo lắng.”
Nàng chỉ cần sống vui vẻ, vô tư lự sự che chở của là đủ. Chàng chuẩn sẵn sàng thứ cho nàng, bao gồm cả vị trí hoàng hậu cao quý, để nàng còn cúi đầu hành lễ với bất kỳ ai trong cung đình .
Dù trở thành Hoàng hậu, những công việc rườm rà, sẽ tự sắp xếp xử lý.
Vân Xu vẫn còn dỗi hờn, mặt mày ủ rũ, chịu chuyện.
Lận Tử Trạc hết cách, đành dỗ dành nàng, hứa hẹn đủ điều kiện, cuối cùng mới khiến nàng vui vẻ trở .
……
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Sau khi tiên đế băng hà một tháng, các quan trong triều cuối cùng cũng chọn ngày lành tháng để chuẩn cho lễ đăng cơ của tân đế.
Cuộc cung biến diễn quá nhanh, đến nỗi nhiều còn kịp phản ứng thì chuyện kết thúc chóng vánh. Khi các hoàng tử khác nhận tin tức, sự , cục diện thể xoay chuyển.
Việc Thất hoàng tử lên ngôi là điều tất yếu. Dù trong lòng chút bất mãn, các hoàng tử khác cũng chỉ thể nhẫn nhịn, cố gắng tươi chúc mừng cả giang sơn lẫn mỹ nhân. Bởi lẽ, ai Hoàng đế ghi hận.
Sau khi tiên đế qua đời, tước vị và bổng lộc của các hoàng tử đều trong tay tân đế. Các hoàng tử khác phân đến những vùng đất hẻo lánh, thâm sơn cùng cốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-378-cong-chua-bi-ep-hoa-than-68.html.]
Các đại thần Lễ Bộ gần đây bận đến đầu óc choáng váng. Công việc đăng cơ vốn phức tạp, Hoàng đế còn hạ lệnh tổ chức lễ đăng cơ và lễ phong hậu cùng một lúc, khiến bộ quan viên Lễ Bộ chỉ hận thể mọc thêm ba đầu sáu tay để thành nhiệm vụ.
Hôm nay, hiếm hoi lắm mới chút thời gian rảnh rỗi buổi trưa, vài vị quan Lễ Bộ tụ tập với , tán gẫu đôi câu.
“Bệ hạ giao cho chúng chuẩn cả lễ đăng cơ và lễ phong hậu cùng lúc, thật sự là quá sức chịu đựng.”
“ mà, với sự sủng ái mà Thánh Thượng dành cho nương nương, cũng sớm đoán chuyện . Huống chi, việc vì nương nương, đây cam tâm tình nguyện.”
“Từ khi bệ hạ còn là hoàng tử, ngài sủng ái hoàng tử phi vô cùng. Giờ xem , quả thật sai. Chúng cũng thể thua kém, nhất định dâng lên một lễ phong hậu thật mỹ.”
Mấy hào hứng bừng bừng, ánh mắt sáng rực. Bỗng một giọng chen :
“ chư vị thấy việc bệ hạ và nương nương vẫn luôn ở cùng một tẩm cung chút ? Từ xưa đến nay, từng tiền lệ đế hậu quanh năm suốt tháng ở chung tẩm cung. Nếu cứ như , chẳng Phượng Nghi Cung sẽ thành đồ bỏ?”
Một vị đồng liêu liếc mắt , hỏi: “Nếu ngươi thấy , tự tâu lên với bệ hạ?”
Nghiêm Bích nghẹn họng, lời nào. Ai cũng Hoàng hậu là mà bệ hạ yêu thương nhất. Chỉ cần ai đó một lời ý về nương nương, chiếc mũ đầu liền lung lay sắp rớt.
Đồng liêu khẩy : “Nương nương vẻ tuyệt trần như , há thường thể so sánh.”
Nghiêm Bích vẻ phục, đang định mở miệng.
Một khác đột nhiên lên tiếng: “Ngươi là quan viên mới triều ? Lại gốc vương đô. Hội Hoa Thần ở vương đô ngươi cũng từng tham dự nhỉ?”
Nghiêm Bích sững sờ. Sao đối phương chuyện ? Chàng từng kể với ai về thông tin cá nhân của .
Đồng liêu tỏ vẻ hiểu. Thảo nào phục. Lúc nãy, ông còn thấy nghi hoặc. Phàm là từng gặp Hoàng hậu, ai biểu hiện như . “Đợi lát nữa, khi ngươi thấy Hoàng hậu nương nương, ngươi sẽ hiểu thôi.”
Lời của vị đồng liêu đầy ẩn ý, như thể nhớ điều gì đó, thần sắc của ông bỗng trở nên mơ màng.