Vài giây , sắc mặt Trì Châu khẽ biến, khí thế trở nên đáng sợ. Anh lệnh cho tài xế lên xe, lái đến một địa điểm khác.
“Đi đến cửa khẩu Tân Cảng nhanh nhất thể. Mọi chuyện do chịu trách nhiệm.”
Vẻ mặt Trì Châu vô cùng khó coi. Là đại công tử nhà họ Trì, thừa kế công nhận, mười mấy năm nay từng mất bình tĩnh như . Vậy mà hôm nay, một phong thư đánh tan sự điềm tĩnh của .
Tờ giấy trong tay siết chặt đến nhàu nát. Đây căn bản thư để cho , mà là di thư Vân Xu chuẩn để cho cảnh sát.
Trong di thư rõ địa điểm cô chuẩn tự sát, thậm chí còn ủy thác cảnh sát khi hỏa táng cô xong, hãy chôn cùng với mất của cô. Cô còn để một chiếc thẻ ngân hàng.
Cửa khẩu Tân Cảng từng là một bến cảng phồn hoa, tàu thuyền tấp nập. , vì nhiều lý do, cộng thêm việc những bến cảng mới giao thông thuận tiện hơn xuất hiện, bến cảng cũ dần bỏ hoang.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Hiện tại, hiếm ai lui tới nơi . Nếu thực sự tự sát ở đây, đến chứng kiến cũng chẳng .
Đây là một vụ tự sát lên kế hoạch từ .
Chiếc xe đen lao nhanh về phía địa điểm chỉ định. Cánh tay đàn ông ghế nổi gân xanh.
Cửa khẩu Tân Cảng vắng vẻ. Sau khi đến nơi, Trì Châu và tài xế mất nhiều công sức phát hiện bóng ở cách đó xa.
Một con gái mặc đồ đen, lưng về phía họ, bên mép bến tàu. Gió biển thổi tung mái tóc dài của cô. Bóng dáng cô đơn, nhỏ bé giữa biển rộng bao la, hiện vài phần thê lương.
Lòng Trì Châu trào dâng lửa giận, sắc mặt trầm xuống đến nỗi tài xế bên cạnh nín thở, dám hé răng.
Anh đối phương trải qua những gì, nhưng việc lựa chọn tự sát nghi ngờ gì là một hành vi trốn tránh yếu đuối, đáng hổ thẹn bất tài.
Ba mươi năm cuộc đời Trì Châu từng chữ “trốn tránh”. Người của lẽ cũng như mới đúng. Dù khổ cực đến cũng sống tiếp, tìm cách vượt qua. Chết thì thực sự là hết, chẳng còn gì nữa.
Mang nặng tư tưởng đó, Trì Châu thể lý giải nổi hành vi vứt bỏ sinh mệnh của khác.
Trì Châu tiến gần, nghĩ xem khi đưa về thì thế nào để “nắn” suy nghĩ của cô. Bỗng thấy con gái phía dường như nhận điều gì, liền xoay .
Ngọn lửa giận trong lòng lập tức xìu xuống như quả bóng xịt , chẳng còn sót chút gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-4-danh-roi-tran-bao-4.html.]
Đây… đây là vẻ gì ? Mãnh liệt đến nghẹt thở, va chạm mạnh mẽ tim phổi . Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tiếng gió biển gào thét, biển rộng mênh m.ô.n.g bỗng tan biến khỏi ngũ quan của , trong đầu chỉ còn một bóng hình duy nhất.
Mái tóc dài đen nhánh như mực lấp ló che một phần khuôn mặt, cũng chính vì mà vẻ càng thêm thần bí, cuốn hút.
Đây… là em gái của ?
Trì Châu diễn tả cảm xúc trong lòng như thế nào. Răn dạy cũng đúng, trách mắng cũng chẳng xong. Tất cả đều gạt sang một bên. Trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất:
Anh bảo vệ Vân Xu. Những vấn đề khiến cô lựa chọn hủy hoại bản , nhất định sẽ từng cái từng cái giải quyết.
Từ nay về , bất cứ khổ đau nào cũng tránh xa cô.
Người tài xế ngây ngốc chôn chân tại chỗ, hiển nhiên vẫn hồn từ vẻ kinh diễm . Ánh mắt cứ dán chặt con gái ở bến tàu, khiến Trì Châu vui.
bây giờ lúc để bận tâm đến những chuyện . Vân Xu vẫn đang ở một nơi vô cùng nguy hiểm.
Anh cần nghĩ cách xua tan ý định tự hủy hoại bản của em , nếu với cách xa thế , căn bản kịp ngăn cản em nhảy xuống mất.
Vân Xu đầu , phát hiện hai lạ mặt xuất hiện ở đằng xa. Cô chút ngơ ngác. Mình chọn địa điểm và thời gian kỹ càng mà, trùng hợp gặp thế ?
thôi, cả. Mọi chuyện tiếp theo đều chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.
Cái c.h.ế.t mới là nơi bình yên mà cô tìm kiếm.
Vân Xu lơ đãng tầm mắt , chợt thấy giọng gấp gáp của đàn ông phía vang lên:
“Vân Xu, là trai của em!”
Đối diện với ánh mắt của Vân Xu, Trì Châu là hỏng . Cô căn bản quan tâm đến là ai. Vì thế, chỉ thể “tung” phận để thu hút sự chú ý của cô, còn bản thì chậm rãi tiến gần, tìm cơ hội kéo trở về.
“… Anh trai?” Vân Xu ngập ngừng. Trong cuộc đời ngắn ngủi của cô từng tồn tại một nào như .
“ , là trai của em.” Người đàn ông tuấn hạ giọng, như sợ cô giật .
“Em là đứa em gái mà thất lạc.”