Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Khuynh Thành - Chương 867: Nữ thần trận doanh bị ghét bỏ trong game VR cổ phong (36)

Cập nhật lúc: 2025-04-17 02:45:18
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cảnh Niên đang dựng trại bên hồ, : “Rốt cuộc quyền điều khiển trò chơi là do trí não nắm giữ, với năng lực tính toán của nó để suy đoán loại tuần sinh thái đơn giản thì quá dễ dàng.”

Màn đêm sa mạc lạnh lẽo bao trùm xung quanh, cơn gió thổi qua mang theo sự hoang vắng lạnh lẽo.

Trên đỉnh đầu là bầu trời bao la vô tận, đầy lấp lánh, rực rỡ huy hoàng, dải ngân hà do vô tinh tú hội tụ thành vắt ngang chân trời.

Đứng giữa gian bao la đầy , tâm trạng càng thêm rộng mở, phiền não cũng tan biến còn dấu vết.

Hai bên đống lửa, ngọn lửa trại rực sáng lặng lẽ cháy, thỉnh thoảng phát những tiếng lách tách nhỏ.

Vân Xu tò mò sang bên cạnh, từ Cảnh Niên cứ cúi đầu, dường như đang xem gì đó.

Cô nghiêng hỏi.

Cảnh Niên khẽ nhếch môi: “Muốn xem ?”

Vân Xu thành thật gật đầu.

Cảnh Niên điều chỉnh góc độ, chia sẻ video .

là cảnh tượng sa mạc ban ngày, bất quá đổi thành góc từ cao xuống.

Cát bụi cuồn cuộn ập đến, chút lưu tình nuốt chửng thứ.

Cả thế giới chìm hỗn loạn, trời đất tối sầm, mặt trời chói chang còn ánh sáng.

Hình ảnh lạc đà và lữ khách cát bụi vô tận nuốt chửng, hai dựa sát dường như trở thành sợi dây ràng buộc cuối cùng giữa họ.

Đoạn phim ngắn ngủi vài phút mà khiến xem cảm nhận hương vị của một kỷ nguyên rộng lớn, vẫn là phần tinh túy nhất của kỷ nguyên đó.

Cảnh Niên hài lòng : “Thế nào, mỹ ngoài dự đoán ?”

Vân Xu dở dở , cái khoảnh khắc đó mà còn quên phim, cô đôi khi thật sự bội phục .

“Rất lợi hại.” Cô thành thật .

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ

Cảnh Niên tán đồng: “ cũng cảm thấy .”

Những bạn đồng hành nương tựa trong tận thế, chỉ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-hong-nhan-khuynh-quoc-khuynh-thanh/chuong-867-nu-than-tran-doanh-bi-ghet-bo-trong-game-vr-co-phong-36.html.]

Cảnh Niên quyết định cất giữ cẩn thận đoạn video , sẽ từ từ xem, đương nhiên còn kéo cô cùng xem.

Sáng sớm hôm , khí trong lành và ẩm ướt.

Vân Xu khỏi lều, đang định bờ hồ thì ánh mắt liếc thấy cây xương rồng bà nở hoa ở chỗ bóng râm của tảng đá lớn.

Cô lập tức lay Cảnh Niên dậy, phấn khích gọi dậy cùng xem.

Trên cây xương rồng bà xanh mướt, những đóa hoa màu trắng phấn lặng lẽ nở rộ, nhụy hoa màu vàng nhạt run rẩy tụ với , giống như một phép màu .

Cảnh Niên cố gắng hồi tưởng những ký ức ít ỏi của về cây xương rồng bà: “ nhớ là xương rồng bà nở hoa tượng trưng cho vạn sự như ý, xem chúng thể sẽ gặp chuyện ?”

Vân Xu cẩn thận nâng cánh hoa lên: “Có thể thấy nó nở hoa là chuyện .”

Cảnh Niên khẽ : “Em thật đúng là dễ dàng thỏa mãn.”

Vân Xu liếc : “Bằng thì ? Người xưa lòng tham đáy như rắn nuốt voi.”

Cảnh Niên sờ cằm, lòng tham của vẫn đến nỗi rắn nuốt voi.

Người ở ngay bên cạnh .

Thu dọn xong xuôi, hai tiếp tục lên đường, cuối cùng đến trưa thì đến Tây Vực.

Tây Vực khác biệt nhiều so với khu vực Trung Nguyên, hai bên đường nhiều bán hàng rong bán đồ thủ công bằng đất nung. Ngoài chơi , những qua đều mặc trang phục của Hồ, nam đội mũ Hồ, nữ trùm khăn sa, đeo nhiều trang sức vàng.

NPC thiết kế phần lớn ngũ quan sâu sắc, vóc dáng cao lớn.

Vân Xu từ xa thấy một bóng dáng quen thuộc đang nhảy nhót.

Chu Nhiễm ngừng vẫy tay về phía hai : “Đây đây! Thu Thu, ở đây!”

Người đến một phòng riêng của quán ăn.

Chu Nhiễm gọi một đống đồ ăn, đó mời hai xuống. Cô đến đây bằng dịch chuyển từ sáng hôm qua, ai ngờ hành trình của Vân Xu gặp sự cố nên hôm nay mới đến.

“Chậc chậc chậc, hai cũng quá lợi hại, gặp bão cát, mua vé chừng còn trúng giải nhỏ đấy.”

“Vậy thử xem.” Vân Xu đùa.

Chu Nhiễm vội vàng mời hai : “Đồ ăn ở quán ngon lắm, hai ngày nay đều ăn ở đây, hai mau thử .”

Vân Xu tháo khăn che mặt xuống, thong thả ung dung ăn uống.

Loading...