“Anh, em sai , đừng nữa.” Trình Xuân Nha cúi đầu .
“Biết sai thì ích gì? Ván đóng thuyền , sai thì cũng chẳng để gì!” Trình Xuân Hoa sắp thằng em cho tức c.h.ế.t. “Mày kể từ khi mày ở rể, dám khỏi cửa để chuyện với khác nữa đấy.”
“Từ xưa đến nay, chỉ loại đàn ông tiền đồ, gia đình hèn kém mới để con trai ở rể.”
“Cho dù chuyện qua một năm , nhưng hàng xóm láng giềng trong cái ngõ vẫn cứ ở lưng nhạo nhà .”
“Tình hình như , còn mặt mũi nào mà ngoài chuyện với nữa.”
Trình Xuân Hoa càng càng tức: “Tao hiểu nổi, con Cao Vận Lan đó ngoài vẻ ngoài xinh thì còn điểm nào chứ?”
“Đến mức khiến mày mê như ma ám, nhất quyết đòi đến nhà họ Cao ở rể.”
“Giờ thì , hối hận chứ gì!” Em trai sai thì tất nhiên là hối hận, nên Trình Xuân Hoa mới . “ bây giờ hối hận thì ích gì, chẳng lẽ mày còn định ly hôn ?”
“Cũng là thể ly hôn.” Trình Xuân Nha rầu rĩ .
“Mày cái gì?” Sắc mặt Trình Xuân Hoa càng thêm khó coi. “Trình Xuân Nha, mày coi hôn nhân là trò đùa đấy ? Mày định để nhà trở thành trò cho thiên hạ nữa ?”
Nếu em trai mà ly hôn thì nhà họ chê nữa mất.
“Tao cho mày , Trình Xuân Nha, nếu mày dám ly hôn thì đừng trách tao là mà nhận mày là em nữa.”
“Thôi , đừng nóng giận nữa.” Trình Xuân Nha ngẩng đầu lên, đưa cặp lồng sắt treo xe đạp cho Trình Xuân Hoa. “Trong thịt kho tàu, mau mang về nhà , hôm nào rảnh em về.”
“Khoan .” Trình Xuân Hoa dừng xe đạp . “Mày cho rõ ràng xem nào, cái gì gọi là hôm nào rảnh về? Hóa hôm nay mày về đây vốn định về nhà đúng ?”
“Anh, em sợ đ.á.n.h em ?” Trình Xuân Nha . “Hơn nữa, nếu em đột ngột về nhà mà báo , em sợ nổi giận. Lỡ như tức đến phát bệnh thì ?”
“Ồ! Giờ thì sợ tức đến phát bệnh ? Thế một năm lúc mày nhất quyết ở rể, mày sợ tức đến phát bệnh ?”
Trình Xuân Hoa giơ tay chỉ mặt em trai mà gì. “Mày đấy, thật sự khiến tao gì cho . Từ nhỏ đến lớn chẳng bao giờ khiến bớt lo.”
“Nếu vì mày là em ruột của tao, khi tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày .”
“Anh, em sai , em thật sự sai , đừng em nữa ?” Trình Xuân Nha với vẻ tủi . “Anh cứ mãi ngừng em ngẩng đầu lên nổi đây .”
“Không ngẩng đầu lên nổi thì chặt quách nó .” Tuy nhưng giọng của Trình Xuân Hoa dịu . “Mau về nhà với tao. Một năm nay tuy nhắc đến mày, nhưng tao trong lòng bà cụ nhớ mày bao nhiêu.”
“Mày cũng tài thật đấy nhỉ? Mẹ từ mặt mày là mày về nhà thật, suốt một năm thấy mặt mũi .”
“Trình Xuân Nha ơi là Trình Xuân Nha, lòng mày tàn nhẫn như hả?”
“Anh, hôm nay em về cùng .” Trình Xuân Nha treo cặp lồng lên xe đạp của Trình Xuân Hoa. “Đợi giúp em vài câu mặt , để bớt giận em sẽ về nhà nhận .”
Dứt lời, Trình Xuân Nha vội vàng đạp xe rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/chuong-1059-o-re-12.html.]
“Trình Xuân Nha, mày đây cho tao! Thằng nhóc thối , mày đúng là thiếu đòn ?” Nhìn bóng lưng em trai xa, Trình Xuân Hoa tức đến mức giậm chân.
“Haiz!” Trình Xuân Hoa thở dài một cũng đạp xe trong ngõ.
“Mẹ, con về .” Về đến nhà, Trình Xuân Hoa đặt hộp thịt kho tàu của em trai lên bàn.
“Về ?” Mẹ Trình từ trong phòng . “Cơm nấu xong , đợi Ái Liên và thằng bé về là ăn .”
Phùng Ái Liên là vợ của Trình Xuân Hoa, hai một con trai năm nay sáu tuổi, đang học ở nhà trẻ của xưởng giày nơi cô việc nên cần Trình đón.
“Đây là cái gì thế? Sao con mang cặp lồng về?” Mẹ Trình để ý thấy cặp lồng bàn, bèn khó hiểu hỏi.
Bình thường con trai bà đều ăn cơm ở xưởng, nên bà mới thắc mắc tại hôm nay nó mang cặp lồng về.
“Trong là thịt kho tàu, của Xuân Nha mang về đấy ạ.” Nhắc đến em trai, sắc mặt Trình Xuân Hoa chút khó coi.
Sắc mặt Trình cũng lập tức sa sầm: “Mang vứt ngay , thèm thịt kho tàu của thằng con bất hiếu .”
là một thằng con bất hiếu!
Cả một năm trời đường về thăm xem bà nó cho tức c.h.ế.t .
Bây giờ thì , thì về đấy nhưng dám bước chân nhà.
Thằng con bất hiếu gì đây?
Nó thật sự định cần bà nữa ?
“Thôi mà , rõ ràng trong lòng nhớ Xuân Nha, còn những lời giận dỗi như .” Trình Xuân Hoa xuống ghế. “Xuân Nha dám về nhà là vì sợ tức giận.”
“Nên nó nhờ con giúp vài câu, đợi nguôi giận nó sẽ về thăm .”
“Ai thèm nó về thăm.” Mẹ Trình sưng mặt xuống ghế. “Thằng con bất hiếu , nhất cả đời đừng về gặp .”
Miệng thì , nhưng Trình vẫn nhịn mà quan tâm đến con út: “Thằng nhóc đó bây giờ trông thế nào ? Có gầy , tiều tụy ?”
“Cả nhà họ Cao đó tìm con rể ở rể, chẳng là tính toán trút hết gánh nặng gia đình lên vai nó ?”
“Cả nhà ốm yếu, con cái thì còn nhỏ, một năm qua em trai con ở nhà họ Cao gánh nặng đè cho gục ngã nữa.”
“Mẹ, nghĩ nhiều .” Trình Xuân Hoa . “Cao Vận Lan cũng việc , thể để gánh nặng đè lên vai Xuân Nha .”
“ cũng , Xuân Nha gầy thật, trông cũng còn hoạt bát như nữa.”
“Haiz!” Trình Xuân Hoa thở dài. “Xem một năm nay cuộc sống của Xuân Nha ở nhà họ Cao đúng là dễ dàng gì. Cũng khó trách, khó trách thằng nhóc đó hối hận.”
“Con cái gì?” Mẹ Trình tỏ vẻ kinh ngạc. “Xuân Nha với con là nó hối hận, hối hận vì đến nhà họ Cao ở rể ?”