Xuyên Nhanh Ký Chủ Nhà Ta Lại Bày Trò - Chương 1090: Nhân vật đáng thương (1)

Cập nhật lúc: 2025-12-11 08:02:58
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lại một nữa xuyên tiểu thế giới, Trình Xuân Nha may mắn khi trở thành một phụ nữ.

 

Không, là một cô bé mới đúng!

 

Năm nay cô mới mười lăm tuổi, cha ruột đón từ quê lên thành phố.

 

Cha của nguyên chủ vốn ép duyên. Hai kết hôn bao lâu thì cha cô lính, bỏ cha già cho vợ chăm sóc.

 

Mãi đến khi nguyên chủ lên chín tuổi, cha mà cô từng gặp mặt mới trở về quê, lúc ông trở thành một sĩ quan.

 

Tưởng rằng đến ngày khổ tận cam lai, nào ngờ cha nguyên chủ về đến nhà đòi ly hôn với cô.

 

Mẹ nguyên chủ là một lòng tự trọng cao, thấy thái độ ly hôn của chồng quá kiên quyết nên cũng níu kéo mà dứt khoát đồng ý, một nuôi con khôn lớn.

 

Còn ông bà nội của nguyên chủ thì lượt qua đời năm thứ năm khi cha cô nhập ngũ.

 

Nguyên chủ vốn nghĩ rằng sẽ sống nương tựa mãi mãi, còn đối với cha ruột bỏ rơi hai con, cô cũng quá nhiều oán hận nhớ nhung.

 

Mẹ của nguyên chủ là một vô cùng vĩ đại, tuy chồng ruồng bỏ nhưng bao giờ xúi giục con gái thù hận cha , ngược còn luôn dạy dỗ con gái rằng cha cô là một hùng đầu đội trời chân đạp đất.

 

Chính điều khiến nguyên chủ bao giờ căm hận cha .

 

Đương nhiên, bao nhiêu tình cảm thì cũng hẳn.

 

Rốt cuộc, ngoài trở về để ly hôn và hai cha con gặp một đó thì họ chẳng còn liên quan gì đến nữa, nên tình cảm chứ.

 

Hơn nữa, cha của nguyên chủ cũng coi như còn chút lương tâm, tuy ly hôn với cô nhưng tháng nào cũng gửi tiền về cho hai con.

 

Vì tất cả những lý do , dù nguyên chủ tình cảm với cha ruột nhưng cũng thật sự nảy sinh lòng thù hận nào.

 

khi nguyên chủ mười bốn tuổi, cô mắc bệnh nặng.

 

Căn bệnh kéo dài một năm, cuối cùng nguyên chủ cũng qua khỏi, bà bỏ con gái khi cô tròn mười lăm tuổi.

 

Sau khi nguyên chủ qua đời, cha cô liền cho đón cô lên thành phố.

 

Thế nhưng, ở trong ngôi nhà đó của cha, nguyên chủ vẻ lạc lõng, luôn cảm giác ăn nhờ ở đậu, sống áp lực.

 

Sau , em gái cùng cha khác kém cô hai tuổi vị hôn phu mất cả hai chân trong lúc nhiệm vụ, liền sống c.h.ế.t đòi hủy hôn.

 

oái oăm , ông nội của vị hôn phu địa vị lớn, cha nguyên chủ từ bỏ cuộc hôn nhân trèo cao , vì ông bắt nguyên chủ em gái gả cho đó.

 

Nguyên chủ , bởi cô thích, nhưng bản tính mềm lòng, sự van xin khổ sở của cha, cô vẫn đồng ý gả cho em gái.

 

Điều khiến nguyên chủ ngờ tới là, lâu khi cô kết hôn, đàn ông trong lòng cô thế mà đến với em gái .

 

Thế là nguyên chủ bắt đầu suy diễn, cô cho rằng chính em gái cướp yêu, nên mới đẩy vị hôn phu tàn tật cho cô.

 

Bởi , nguyên chủ căm hận em gái, căm hận cha ruột, tóm là căm hận cả nhà họ Trình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/chuong-1090-nhan-vat-dang-thuong-1.html.]

Ngay cả chồng tàn tật cũng cô ghét lây, thế là cô bắt đầu ngừng gây sự, khiến nhà chồng gà bay ch.ó sủa.

 

Sau đó, cô thành công khiến bản xa lánh, ngay cả hai đứa con cũng vô cùng căm ghét .

 

Đến khi nguyên chủ nhận sai lầm của thì quá muộn để hối cải, cuối cùng chỉ thể c.h.ế.t trong sự hối hận tột cùng.

 

, nguyện vọng của nguyên chủ đơn giản, cô hai đứa con căm ghét nữa, khiến bản xa lánh nữa.

 

“Đây là Xuân Nha ! Không ngờ lớn thế .” Người phụ nữ lên tiếng tên là Tư Âm, chính là vợ của cha nguyên chủ.

 

“Chào dì.” Trình Xuân Nha lễ phép chào hỏi.

 

“Sau cứ coi nơi như nhà của ...” Người đàn ông lên tiếng là cha của nguyên chủ, cha Trình.

 

“Nhìn kìa, cái gì mà coi nơi như nhà của , chẳng lẽ đây là nhà của Xuân Nha ?” Tư Âm lườm chồng một cái, đó liền cầm lấy hành lý trong tay Trình Xuân Nha, “Xuân Nha, theo dì nào, con thích căn phòng dì chuẩn cho nữa.”

 

mà con thích cũng , cùng lắm thì trang trí .”

 

Trình Xuân Nha gì thêm, chỉ ngoan ngoãn theo Tư Âm.

 

“Cha, con thích chị ,” là Trình Nhất Minh, em trai cùng cha khác của nguyên chủ, năm nay tròn mười một tuổi. “Cha mau đưa về quê ! Dù con cũng con nhỏ nhà quê đó ở nhà chúng .”

 

“Nhà quê cái gì, đó là chị ruột của con,” cha Trình sa sầm mặt con trai. “Cha cho con , tôn trọng chị cả, nếu dám bắt nạt chị, xem cha đ.á.n.h c.h.ế.t con .”

 

Đối với con gái lớn, trong lòng cha Trình luôn cảm thấy áy náy, kể cả với ruột của cô, ông cũng áy náy kém.

 

Năm đó khi nhập ngũ lâu, ông nhất kiến chung tình với Tư Âm, đó còn kết hôn với bà ngay tại đơn vị khi ly hôn.

 

, khi trở về quê, ông chuẩn sẵn tâm lý, rằng dù của Xuân Nha gì ông, ông cũng một lời oán hận, chỉ cần bà nguôi giận và đồng ý chấm dứt quan hệ hôn nhân giữa hai .

 

điều khiến cha Trình ngờ là của Xuân Nha đồng ý ly hôn dứt khoát như , mà hề đưa bất kỳ điều kiện nào.

 

Hơn nữa, khi ông lính, chính bà ông phụng dưỡng cha lúc về già và lo ma chay cho họ, điều càng khiến cha Trình cảm thấy áy náy hơn.

 

Bây giờ của Xuân Nha mất, ông là cha đương nhiên bà chăm sóc thật cho con gái của họ.

 

Ông đưa con gái đến ngôi nhà là để bù đắp những thiếu thốn mà ông gây cho con bé trong những năm qua, chứ để nó đến đây chịu tủi .

 

“Cha, cha yên tâm ! Con sẽ trông chừng em trai, tuyệt đối để em bắt nạt chị .” Người là Trình Ngạo Mân, em gái cùng cha khác của nguyên chủ, năm nay tròn mười ba tuổi.

 

“Vẫn là con hiểu chuyện,” so với con trai, cha Trình càng thích cô con gái thứ hai hiểu chuyện hơn. “Chị con mới đến nhà chúng , mới mất , nên con là em thì quan tâm chị nhiều hơn một chút, ?”

 

“Con ạ,” Trình Ngạo Mân đảm bảo. “Cha cứ yên tâm! Con nhất định sẽ quan tâm chị nhiều hơn, giúp chị mau chóng hòa nhập với gia đình .”

 

Nói thì , nhưng trong lòng Trình Ngạo Mân nghĩ thế.

 

Vốn dĩ trong nhà , cô là cô con gái duy nhất của nhà họ Trình, dù em trai nhưng cha vẫn tương đối thiên vị cô hơn.

 

bây giờ đột nhiên thêm một chị, mà xem cha còn quan tâm đến chị đó, điều khiến Trình Ngạo Mân trong lòng thoải mái mới là lạ.

 

Đương nhiên, Trình Ngạo Mân là đứa đầu óc như em trai , nên sẽ ngốc đến mức thể hiện mặt sự ưa đối với con nhỏ nhà quê .

Loading...