Xuyên Nhanh Ký Chủ Nhà Ta Lại Bày Trò - Chương 51: Nhân vật bi thảm thập niên 70 (51)
Cập nhật lúc: 2025-07-29 09:00:09
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay khi mùa gặt hái cấp tốc kết thúc vài ngày, tin tức về phong trào xuống nông thôn kết thúc truyền đến, lâu đó tin tức về việc phục hồi kỳ thi đại học.
Khi tin tức về kỳ thi đại học truyền đến thôn, vẻ mặt Nguyên Trác Viễn đầy kinh ngạc, đầy bất ngờ…
“Xuân Nha, phục hồi kỳ thi đại học , phục hồi kỳ thi đại học !” Những lời là thứ ba mươi tám Nguyên Trác Viễn trong ngày hôm nay.
“Biết , cần mãi thế, đến nỗi tai em sắp chai sần đây.” Trình Xuân Nha bất lực .
Mặc dù tiến trình lịch sử của thế giới giống với thế giới kiếp của cô , nhưng chắc hẳn cũng khác biệt là bao.
Vì thế cô mới để Nguyên Trác Viễn ngừng ôn tập sách vở, dù cơ hội luôn dành cho những chuẩn , ngay cả việc học hành của hai đứa em gái, Trình Xuân Nha vẫn luôn đốc thúc.
“Xuân Nha, em xem thể đậu đại học ?” Nguyên Trác Viễn vẻ mặt hưng phấn, “Mấy năm nay vẫn luôn buông sách vở, đậu đại học chắc hẳn khá chắc chắn.”
“Xuân Nha, cảm ơn em,” Nguyên Trác Viễn vẻ mặt ơn , “Nếu em bảo ngừng ôn tập sách vở, bằng bây giờ chắc chắn sẽ chẳng chút tự tin nào cả.”
“Cảm ơn em gì?” Trình Xuân Nha , “Chuyện học hành, chủ yếu là xem thể kiên trì đến cùng , nếu bản ý chí mà kiên trì đến cùng, khác dù dõi theo mỗi ngày cũng vô ích.”
“À , nghĩ Thu Nha và Đông Nha khả năng đậu đại học , dù các em bây giờ mới nghiệp cấp hai thôi.”
, giống như thế giới kiếp của cô.
Sau khi phục hồi kỳ thi đại học, chỉ cần học đến cấp hai là thể tham gia.
“Chắc chắn !” Nguyên Trác Viễn , “Thu Nha và Đông Nha tuy chỉ mới nghiệp cấp hai, nhưng sách giáo khoa cấp ba các em cũng học một thời gian , chỉ cần thời gian cố gắng hơn nữa, tuyệt đối cũng thể đậu đại học.”
“À , thời gian để thanh niên tri thức trong làng cũng đến nhà học, bây giờ sách giáo khoa cấp ba chắc chắn khó, nên trong khả năng thể giúp , giúp đỡ những thanh niên tri thức trong thôn.”
Nguyên Trác Viễn hiểu rõ những thanh niên tri thức từ thành phố đến hơn bất kỳ ai khác.
Huống hồ quốc gia bây giờ cần nhân tài, nếu thôn của họ thêm vài sinh viên đại học, đây cũng là chuyện cho quốc gia.
“Tùy , chuyện tự quyết định là .” Trình Xuân Nha đương nhiên sẽ ý kiến gì.
Cứ như , khi những thanh niên tri thức trong thôn nhà Nguyên Trác Viễn đủ bộ sách giáo khoa cấp ba, còn nguyện ý giúp họ phụ đạo, nhà họ liền trở thành lớp học thêm.
Không chỉ là thanh niên tri thức trong thôn, ngay cả những trong thôn học đến cấp hai cũng mỗi ngày đến nhà Trình Xuân Nha báo danh.
May mà sân nhà rộng rãi, bằng thật sự chút đau đầu.
Mục Tư Mẫn đương nhiên cũng đến, tuy trong lòng khó chịu, nhưng cô cũng bây giờ lúc để màu.
Cô nhất định đậu đại học, nhất định rời khỏi cái nơi quỷ quái .
Thời gian ôn tập hai tháng hết, kỳ thi đại học cũng đến.
Sau hai ngày thi đại học, chỉ thể về thôn đợi tin tức.
Sáng hôm đó, nhân lúc đại đội nghỉ, Trình Xuân Nha định lên núi một chuyến.
“Lại sâu trong núi nữa !” Nguyên Trác Viễn vẻ mặt bất lực , “Xuân Nha, đừng sâu trong núi nữa, em cũng , mỗi em sâu trong núi đều lo lắng sợ hãi.”
“Huống hồ nhà chúng bây giờ cũng thiếu tiền, em thật sự cần thiết lúc nào cũng sâu trong núi nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/chuong-51-nhan-vat-bi-tham-thap-nien-70-51.html.]
Nhiều năm qua, Nguyên Trác Viễn nếu còn Trình Xuân Nha luôn chạy sâu trong núi, thì chính là đồ ngốc .
“Nhà chúng bây giờ thiếu tiền, nhưng thiếu thịt đó!” Trình Xuân Nha khoác cái gùi lên lưng, “Mặc dù bây giờ chính sách quốc gia đổi, nhưng bán đồ vẫn cần phiếu, mà thịt thì cũng phiếu là mua .”
“Mấy đứa con trong nhà đang tuổi lớn, cần bổ sung dinh dưỡng, đặc biệt là đứa bé Hiếu Tình đó, nhà chúng thể thiếu thịt .”
“Vậy cùng em nhé!” Nguyên Trác Viễn cũng thể khuyên nhủ Xuân Nha, “Anh bây giờ vấn đề gì , cùng em lên núi chắc chắn sẽ cản trở em .”
“Thôi bỏ !” Trình Xuân Nha dắt theo cái cục nợ lên núi, “Anh bây giờ tuy vấn đề gì, nhưng đường núi và đường trong thôn giống ? Huống hồ em còn sâu trong núi, nếu dắt theo , ngoài việc cản trở thì cũng chỉ là cản trở mà thôi.”
“Anh cứ yên tâm !” Trình Xuân Nha đến mặt Nguyên Trác Viễn, giơ tay lên nhéo má một cái, “Bản lĩnh của em còn rõ ? Huống hồ vận may của em như , sẽ chuyện gì .”
“Anh cứ ở nhà ! Buổi trưa con cái tan học về còn ăn cơm nữa mà? Nên bữa trưa giao cho nấu đó.”
Lời dứt, Trình Xuân Nha liền cửa.
“Vậy em cẩn thận nhé, về sớm đó!” Nguyên Trác Viễn yên tâm dặn dò.
“Biết !” Theo tiếng của Trình Xuân Nha dứt, cô ngoài sân .
Khoảng gần trưa, Nguyên mẫu đến nhà con trai út.
“Mẹ, đến đây!” Nguyên Trác Viễn rót cho một chén nước.
“Chẳng do hai chị dâu con!” Nguyên mẫu nhận lấy bát nước con trai đưa uống một ngụm, “Mẹ kiếp chắc nợ họ , từ khi chuyện phục hồi kỳ thi đại học xảy , hai đứa nó cứ ầm ĩ ngừng.”
“Lúc thì than vãn và cha con cho hai con học, lúc thì chỉ cây dâu mắng cây hòe mà chửi hai ông bà già thiên vị, chỉ lo cho mỗi đứa con út như con , ngay cả cháu trai cũng chỉ lo cho Hiếu Xương và mấy em chúng nó.”
“Lý sự cùn, động một tí là gây sự ngừng, và cha con bây giờ ở nhà căn bản yên , ngủ một giấc ngon cũng .”
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà và chồng thể chỉ cho con út học.
vấn đề là con trai cả và con trai thứ hai thích học!
Tốt nghiệp tiểu học xong, liền cái gì mà học nữa.
Còn về mấy đứa cháu trai trong nhà, đó thể trách hai ông bà già họ ?
Cha chúng nó coi trọng việc học của con cái, chẳng lẽ còn trông mong hai ông bà già họ ?
Sao chứ, bây giờ quốc gia phục hồi kỳ thi đại học .
Biết học mới là lối thoát, liền đổ hết trách nhiệm lên đầu hai ông bà già họ.
Mà điều khiến lạnh lòng hơn nữa là, hai cô con dâu Thúy Anh và Hương Hạnh thì đành, nhưng con trai cả và con trai thứ hai cũng chẳng hé răng một tiếng, mặc kệ hai cô vợ ở nhà loạn.
Được ! Còn gì mà hiểu chứ?
Hóa chỉ là con dâu trách hai ông bà già họ, ngay cả hai đứa con trai cũng trách họ.
“Mẹ, nhịn thêm một thời gian nữa !” Nguyên Trác Viễn đương nhiên cũng tức giận, “Nếu con thể đậu đại học, và cha cứ theo gia đình con đến thành phố.”
“Cái gì, con cái gì?” Nguyên mẫu hiểu lời con trai.