"Anh cả, bây giờ em thấy chút hâm mộ lão Tam nhỉ? là vô tri mới là phúc mà!" Trình Xuân Huy lóc . "Hu hu! Chuyện quái gì thế ? Trình Xuân Nha, cái đồ c.h.ế.t tiệt đó, tại dính líu đến yêu ma quỷ quái?"
"Mày im miệng ngay!" Trình Xuân Mục giơ tay gõ mạnh gáy em trai. "Mày sống thì thôi, nhưng tao còn sống! Nếu để con yêu quái đó thấy, mày nghĩ chúng còn đường sống ?"
Nói xong, Trình Xuân Mục vội vàng dậy chạy lên lầu. Lúc ở trong sân thêm một giây nào nữa, chỉ mọc cánh bay thẳng phòng.
Trình Xuân Huy cũng vội theo , trong lòng cùng một nỗi hoảng sợ, chỉ mong thoát khỏi nơi .
Khi trở về phòng, Trình Xuân Mục liền thấy con trai giường, hai mắt thất thần, dáng vẻ như hồn vía rời khỏi xác.
Trình Xuân Mục suýt mềm nhũn chân. Hắn quên mất, lúc nãy chính con yêu quái đưa con trai lên lầu.
"Khánh Dương, con ? Đừng dọa bố!" Trình Xuân Mục xuống giường, lay lay con trai, lo lắng hỏi.
Bị bố lay mạnh, Trình Khánh Dương mới hồn, đó òa nức nở: "Bố, yêu quái! Cô... cô là yêu quái, là yêu quái phun lửa!"
, lúc Trình Xuân Nha đưa nó lên lầu, quả thật doạ nó đến mất vía. Không còn cách nào khác, với một đứa nhỏ bướng bỉnh như nó, cho nếm chút sợ hãi mới .
"Suỵt!" Trình Xuân Mục vội bịt miệng con trai. "Khánh Dương, nhớ lấy, là yêu quái, nếu con yêu quái đó sẽ ăn thịt con đấy!"
Trình Khánh Dương càng t.h.ả.m thiết, sợ hãi gật đầu lia lịa. Nó hiểu, lời bố thì chắc chắn sai.
Cùng lúc đó, trong phòng vợ chồng Trình Xuân Huy. Nghe chồng xong, Lặc Dao sợ đến run rẩy, hai bàn tay cứ liên hồi phát run: "Xuân Huy, giờ chúng gì? Trong nhà một con yêu quái, chúng còn ở đây nữa ?"
"Không ở đây , thì cả nhà bốn chúng dọn ?" Trình Xuân Huy . "Bây giờ nhà ở khan hiếm như , nếu dễ xin , chúng cần ở đây ?"
"Anh cho em ," Trình Xuân Huy nghiêm túc dặn dò vợ. "Sau đừng chọc giận con yêu quái đó, nếu cả nhà bốn chúng đều mất tay nó. Chính miệng nó từng g.i.ế.c nhiều ."
"Cả Khánh Mỹ nữa," Trình Xuân Huy cô con gái bảy tuổi. "Sau con tránh xa con yêu quái đó , chọc giận nó, ?"
Sau đó, Trình Xuân Huy đứa con trai hai tuổi rưỡi. Thôi, con còn quá nhỏ, cũng chẳng gì !
"Bố, cô thật là yêu quái ?" Trình Khánh Mỹ nghi hoặc hỏi. "Sao con tin ? Yêu quái chẳng đều xí ? cô xinh như ."
"Cô thể là yêu quái chứ? Hơn nữa cô còn ngủ cùng bà nội. Nếu thật là yêu quái, bố càng bảo vệ bà mới đúng. Không thì lỡ cô nhân lúc bà ngủ say mà nuốt mất bà, thì "
Có thể thấy, Trình Khánh Mỹ vẫn là một đứa trẻ . Không giống Trình Khánh Dương, bà Trình đúng là thương nó vô ích.
"Thôi , tổ tông bé nhỏ của bố, đừng nữa!" Trình Xuân Huy chỉ bịt miệng con gái . "Bố cho con , đừng linh tinh mặt con yêu quái đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/chuong-821-nguoi-phu-nu-bi-bat-coc-56.html.]
"Còn bà nội con," Trình Xuân Huy cũng một con hiếu thảo, nhưng cảnh cho phép. "Cả nhà chúng còn lo xong, thì lo cho bà nội con nữa."
"Hơn nữa, bà nội con ? Bố đoán, con yêu quái đó chắc chắn thấy bà già quá , sẽ ăn bà con ."
"Khánh Mỹ," Lặc Dao với con gái. "Con nhớ lời bố ? Mẹ cho con , đây là một chuyện nghiêm trọng. Con đừng chỉ lo cho bà nội mà nghĩ đến cả nhà chúng ."
"Nếu con bố yêu quái ăn thịt, thì con ngoan ngoãn một chút, đừng xen chuyện của bà nội, cũng đừng linh tinh mặt con yêu quái đó."
"Nếu , con cứ chờ mà thành đứa trẻ bố , lo mặc áo tang cho chúng !"
Trình Khánh Mỹ lúc thực sự sợ hãi, gật đầu với vẻ hoảng hốt: "Bố , con nhất định sẽ bậy mặt con yêu quái đó, cũng dám xen chuyện của bà nội nữa."
Thế nên, giáo d.ụ.c của cha thực sự quan trọng. Nhìn hành động của vợ chồng Trình Xuân Huy, với cách dạy con như , con cái trở nên ích kỷ ?
Sáng hôm , Trình Xuân Diệu thức dậy với đau nhức. Anh dậy, gãi đầu, lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, ngủ sàn khó chịu thế ."
"Xem già là vô dụng. Hồi bé cũng ngủ sàn, nhưng khó chịu như thế ."
"Anh đang gì thế?" Quách Băng Thúy mở cửa phòng, thấy Trình Xuân Diệu đang lẩm bẩm.
"Không gì cả," Trình Xuân Diệu vội dậy. "Sao em dậy sớm thế? Vẫn còn sớm mà, ngủ thêm một chút?"
Quách Băng Thúy liếc một cái, nũng : "Đây là đầu em đến nhà , thể ngủ nướng chứ?"
"Băng Thúy, thực em cần chuyện như nữa !" Sau khi chứng kiến vẻ dữ dằn của Quách Băng Thúy hôm qua, giờ đối diện với vẻ nũng nịu , Trình Xuân Diệu cảm thấy thật kỳ cục. "Thực dáng vẻ hôm qua của em ."
"Vì , em cứ chuyện bình thường , cần cố gắng nũng nịu nữa."
Quách Băng Thúy lập tức tủi : "Xuân Diệu, giận ? Anh thích em nữa ?"
"Hu hu! Anh đừng giận, đừng thích em mà. Em cố ý lừa , em chỉ sợ tính cách dữ dằn của em mà sợ hãi bỏ chạy, nên mới..."
"Được , ," Trình Xuân Diệu vội vàng dỗ dành. "Sao thể giận, thể thích em ? Yêu em còn hết, dám thích em."
"Thật ?" Quách Băng Thúy ngọt ngào.
"Đương nhiên là thật ! Trình Xuân Diệu là thế nào, em hiểu ? Anh là một đằng một nẻo, chỉ giỏi dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ phụ nữ ?" Trình Xuân Diệu .