Xuyên Nhanh Ký Chủ Nhà Ta Lại Bày Trò - Chương 954: Nữ phụ bi thảm thập niên 70 (20)
Cập nhật lúc: 2025-11-23 06:14:45
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hỉ Muội, rốt cuộc bây giờ?” Trình Xuân Nha ngã lòng Diêu Hỉ Muội, nức nở : “Nhà họ Lưu đây là dồn chỗ c.h.ế.t mà!”
“Sao ngốc đến thế, gả nhà họ Lưu nửa năm trời mà hề nghi ngờ gì. Ngay cả khi Lưu Diệu Quốc luôn hờ hững với , cũng chẳng mảy may suy nghĩ.”
“Hu hu! sống nổi nữa,” Trình Xuân Nha lấy tay đ.ấ.m thùm thụp n.g.ự.c . “Cả đời của đều Lưu Diệu Quốc hủy hoại , sống tiếp còn ý nghĩa gì nữa chứ!”
“Xuân Nha, cô nghĩ quẩn như !” Diêu Hỉ Muội cũng kìm mà bật : “C.h.ế.t bằng sống dở, huống hồ thời đại bây giờ khác . Nếu cuộc sống thể tiếp tục nữa thì ly hôn với Lưu Diệu Quốc là xong.”
“Với tình cảnh của cô, nếu ly hôn thì khác sẽ chỉ trỏ gì , ngược họ chỉ thấy thương cô thôi.”
“Vậy nên , đừng nghĩ quẩn! Cùng lắm thì ly hôn thôi, chẳng gì là vượt qua cả.”
“ đấy, Xuân Nha,” thím Trương cũng khuyên nhủ: “Cùng lắm thì ly hôn là . Tình cảnh của cháu thế , nếu ly hôn cũng ai gì cháu .”
“Ai!” Thím Quan thở dài: “Nhà họ Lưu đúng là chẳng gì, chúng nó thể hại như chứ? Một con gái đang yên đang lành như Trình Xuân Nha mà hại đến nông nỗi . Gọi chúng nó là súc sinh thì đúng là còn quá đề cao .”
“Trưởng thôn,” Trình Xuân Nha vội vàng dậy, tới mặt trưởng thôn: “Cháu ly hôn với Lưu Diệu Quốc. Cứ nghĩ đến chuyện của và chị dâu là cháu thể nào ở nhà họ Lưu nữa, cháu thấy ghê tởm.”
“ mà...” Trưởng thôn tỏ vẻ khó xử: “Tình hình của Lưu Diệu Quốc thì cô cũng đấy, nếu bây giờ thả nó khỏi từ đường, e là...”
“Xuân Nha, cháu cứ ráng nhịn thêm một chút ,” thím Quan bước tới : “Lưu Diệu Quốc tà ma ám , tuy con ma đó gì hại trời hại trong thôn .”
“ dù nó cũng là tà ma, nếu thả Lưu Diệu Quốc khỏi từ đường, ai sẽ gây náo loạn gì.”
“Cháu đừng quên, bộ dạng lúc nó phát điên đáng sợ đến mức nào.”
“ đó Xuân Nha, ráng nhịn chút !” Thím Trương cũng đến : “Đợi tìm bà đồng đến thu phục con ma đó thì thể thả Lưu Diệu Quốc khỏi từ đường.”
“Đến lúc đó, cháu ly hôn với nó chẳng là chuyện đơn giản ?”
“Hu hu!” Trình Xuân Nha bật , tiếng đầy bất lực, xem như ngầm thỏa hiệp.
Tạm thời vội ly hôn với Lưu Diệu Quốc.
“Xuân Nha, cô đừng nữa,” Diêu Hỉ Muội đến an ủi, nhưng chính cô cũng to lên: “Hu hu! Xuân Nha đáng thương! Sao cô xui xẻo thế, vớ cả nhà họ Lưu lũ .”
...
Cùng lúc đó, trong từ đường nhà họ Lưu.
Sắc mặt cả ba đều trắng bệch.
“Mẹ, bây giờ? Xem trong thôn về phía Trình Xuân Nha , họ đều tin chuyện của con và Lan San.” Giọng của Lưu Diệu Quốc vang lên.
“Mẹ, mau nghĩ cách !” Trần Lan San lóc : “Nếu con và Diệu Quốc coi như xong đời.”
“Bảo nghĩ cách gì bây giờ,” Lưu từ từ phệt xuống đất, dáng vẻ như còn gì để luyến tiếc: “Mẹ cũng đang nhốt trong từ đường đây, các con bảo nghĩ cách gì.”
“Báo ứng, đúng là báo ứng! Gieo nhân nào gặt quả nấy.”
“Từ lúc hai đứa lén lút qua với , chuyện thể giấu mãi .”
Bà sớm sẽ ngày hôm nay, nếu cũng chẳng ép con trai cưới vợ gì.
Chỉ là ngờ, vạch trần chuyện của Diệu Quốc và Lan San chính là hồn ma của con trai cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/chuong-954-nu-phu-bi-tham-thap-nien-70-20.html.]
Diệu Thiên ơi! Sao con thể nhẫn tâm như .
Chẳng lẽ con quan tâm đến con trai và cả già nữa ?
Qua đó thể thấy, Lưu đến giờ vẫn còn oán trách hồn ma của con trai cả.
Hoàn nhận vấn đề của chính .
Cũng khó trách tại thể nuôi dạy hai kẻ cặn bã như Lưu Diệu Quốc và Trần Lan San.
...
Trình Xuân Nha khuyên nhủ một hồi lâu, vẻ mặt trông nguôi ngoai phần nào, lúc cô mới dắt Lưu Kiến Tân về nhà.
“Trình Xuân Nha đúng là mềm lòng thật,” bóng lưng của Trình Xuân Nha và Lưu Kiến Tân, cảm thán: “Chuyện mà đổi thành đàn bà khác, chắc hận đứa bé Kiến Tân đến c.h.ế.t.”
“ các vị xem Trình Xuân Nha kìa, vẻ như cô hề giận cá c.h.é.m thớt lên đứa trẻ, vẫn chăm sóc thằng bé Kiến Tân như .”
Lời của nhận sự đồng tình của .
Đồng thời cũng khiến họ càng thêm thương cảm cho Trình Xuân Nha.
Và đương nhiên, càng thêm khinh bỉ hành vi của nhà họ Lưu.
Thật là mở rộng tầm mắt, đời loại cặn bã như ba nhà họ Lưu chứ.
Lưu Kiến Tân theo Trình Xuân Nha về đến nhà mới rụt rè hỏi: “Thím ơi, con gây họa lớn ?”
“Sao thể chứ,” Trình Xuân Nha xuống mép giường đất, : “Kiến Tân , con là đại nghĩa diệt , gọi là gây họa lớn ?”
“Thật ạ?” Lưu Kiến Tân vẫn sợ hãi.
“Đương nhiên là thật ,” Trình Xuân Nha : “Con nghĩ mà xem, bố ruột và con thể quang minh chính đại ở bên . Họ sinh con thì đương nhiên cũng sẽ sinh thêm những đứa con khác.”
“ nếu họ sinh thêm, sẽ còn ai để cho họ đổ vỏ nữa. Bác cả đáng thương của con c.h.ế.t , thể ông bố hờ cho em trai em gái của con .”
“Thế nên , đợi đến khi con em bé, bà và bố ruột của con chắc chắn sẽ bỏ rơi con, hai họ lén lút trốn đến nơi khác sống.”
“Đến lúc đó, con sẽ trở thành đứa trẻ ai cần. Mẹ và bố ruột của con tiếp tục tạo nghiệp chướng.”
“Còn bây giờ con vạch trần chuyện của họ , thế gọi là gì? Là đại nghĩa diệt , cũng là gián tiếp chuộc tội con, để tà ma ám cũng nhốt từ đường.”
“Thứ hai, cũng coi như là gián tiếp ngăn cản và bố ruột của con tiếp tục bậy, con đang cứu họ đấy, đúng là một con hiếu thảo.”
“Vậy thì thể là con gây họa ? Nghe lời thím, cha con động tĩnh gì, con cứ mau chóng vạch trần cho .”
“Một mặt là để ngăn họ bậy, mặt khác cũng là vì chính con. Chắc con cũng bỏ rơi, trở thành một đứa trẻ cha nhỉ!”
Vẻ mặt Lưu Kiến Tân càng thêm hoảng sợ: “Thím ơi, con trở thành đứa trẻ hoang cha .”
“Vậy thì con ngoan ngoãn theo lời thím,” Trình Xuân Nha : “Thím dọa con , nếu con thai, bà và chú hai của con chắc chắn sẽ bỏ rơi con, chạy ngoài để sinh đứa bé đó.”
“Nếu con họ bỏ rơi thì để mắt đến họ kỹ , đừng để họ trốn thoát.”