Xuyên Nhanh Ký Chủ Nhà Ta Lại Bày Trò - Chương 961: Nữ phụ bi thảm thập niên 70 (27)
Cập nhật lúc: 2025-11-23 06:14:52
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Diệu Quốc đương nhiên dám tay, dù thì bây giờ cũng sợ .
Chỉ thấy bỗng dùng hết sức đẩy đàn ông mặt , đó co cẳng bỏ chạy.
“Chạy ?” Người đàn ông Lưu Diệu Quốc đẩy ngẩn : “Mẹ kiếp, thấy thằng đàn ông nào hèn như .”
“Nói thì to mồm lắm mà chẳng gan tay.”
“Này! Mọi xem, Lưu Diệu Quốc đến thôn chúng gì thế? Không ly hôn với Trình Xuân Nha ? Sao mới ly hôn tìm đến tận nơi thế , chẳng lẽ là đến cầu xin Trình Xuân Nha ?” Giọng đầy vẻ nghi hoặc.
“Làm gì chuyện đó?” Có lập tức phản bác: “Đã ly hôn , huống hồ còn chuyện của Lưu Diệu Quốc và chị dâu , Trình Xuân Nha ngốc thật mà với .”
“Cũng thể ,” một khác phản đối: “Với cái loại như Lưu Diệu Quốc thì chuyện gì trời ơi đất hỡi cũng chẳng gì lạ. Nói chừng mặt dày thật, đến cầu xin Trình Xuân Nha cũng nên.”
“Thế thì chúng còn đây gì? Mau đến nhà họ Trình xem là ngay chứ gì.” Người dứt lời, cả đám liền kéo về phía nhà họ Trình.
“Trình Xuân Nha, cô cút đây cho !” Lưu Diệu Quốc đến nhà họ Trình gào lên.
“Lưu Diệu Quốc, mày giỏi lắm, còn dám vác mặt đến nhà tao !” Người xông từ trong nhà chính là em trai thứ của nguyên chủ, Trình Xuân Trụ. Cậu hùng hổ lao về phía Lưu Diệu Quốc: “Dám bắt nạt chị gái tao, xem tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày !”
“ , đ.á.n.h c.h.ế.t !” Em trai út của nguyên chủ, Trình Xuân Cương cũng từ trong nhà lao : “Mẹ kiếp, còn dám tìm đến tận cửa. Không cho mày tay, mày còn tưởng nhà họ Trình dễ bắt nạt lắm ?”
“Các gì? đến để đ.á.n.h !” Lưu Diệu Quốc sợ hãi , ngay đó hét lên t.h.ả.m thiết: “A a! Đừng đánh, đừng đ.á.n.h nữa!”
“Được , dạy cho một bài học là , đừng đ.á.n.h đến mức mệnh hệ gì, để cho cớ ăn vạ nhà chúng .” Cha Trình và cả Trình Xuân Nha cùng từ trong nhà bước .
Lời của cha Trình cũng tương đương với việc trả cục tức mà họ chịu ở nhà họ Lưu đây.
Đâu chỉ nhà họ Lưu mới ăn vạ, nhà họ cũng .
“Hừ! Coi như mày may mắn đấy, thằng khốn,” Trình Xuân Trụ dừng tay: “Mẹ kiếp, thật ai cho mày lá gan mà còn dám đến nhà tao.”
“Bốp!”
Trình Xuân Cương đ.ấ.m thêm một cú Lưu Diệu Quốc mới dừng tay: “Mẹ kiếp, nếu g.i.ế.c mà đền mạng thì hôm nay ông đây chắc chắn sẽ xử mày.”
“Xuân Trụ, Xuân Cương, hai em các là sợ đấy chứ? Mới mấy cái mà đ.á.n.h nữa ?”
Lúc , bên ngoài tụ tập đầy xem náo nhiệt, kẻ sợ chuyện lớn, cố tình la ó.
Cha Trình cau mày, dĩ nhiên là bất mãn với kẻ đang la lối bên ngoài, nhưng cuối cùng cũng lười so đo.
Dù thì Lưu Diệu Quốc cũng tìm đến tận cửa , giải quyết chuyện của vẫn quan trọng hơn.
“Lưu Diệu Quốc, ly hôn với con gái , còn đến nhà chúng gì?” Cha Trình Lưu Diệu Quốc hỏi.
Thật cần hỏi cũng , Lưu Diệu Quốc chắc chắn là đến vì khoản tiền bồi thường 500 đồng khi sa thải.
Chuyện , trong lòng nhà họ sớm rõ.
Chỉ là ngờ Lưu Diệu Quốc thể chờ đợi mà tìm đến tận cửa nhanh như .
“Trình Xuân Nha, mau đem tiền cô trộm của nhà đây!” Lưu Diệu Quốc lười để ý đến cha Trình mà thẳng Trình Xuân Nha : “Còn cả khoản tiền bồi thường 500 đồng mà mỏ than đưa cho nữa, cũng nôn hết đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/chuong-961-nu-phu-bi-tham-thap-nien-70-27.html.]
“Mày còn dám bậy thêm một câu nữa xem!” Trình Xuân Trụ túm thẳng cổ áo Lưu Diệu Quốc: “Dám vu khống chị gái tao trộm tiền nhà mày, Lưu Diệu Quốc, mày đừng tưởng nhà tao thật sự dám g.i.ế.c mày đấy .”
“Ai bậy?” Lưu Diệu Quốc tức giận gào lên: “Chị gái trộm sạch tiền nhà , nếu tin thì thể hỏi chị xem.”
“Chị, Lưu Diệu Quốc thật ?” Trình Xuân Cương Vừa chị gái hỏi.
Mà hỏi cũng là để chất vấn chị .
Nếu những gì Lưu Diệu Quốc là thật thì chị đúng là quá đỉnh.
Làm lắm, đáng lẽ cuỗm sạch tiền của nhà họ Lưu mới .
Còn về chuyện trộm ...
Sao thể gọi là trộm chứ?
Phải rằng, khi rời khỏi nhà họ Lưu, chị gái vẫn là của nhà họ.
Đã là nhà họ Lưu thì lấy tiền của nhà họ Lưu chẳng là chuyện thiên kinh địa nghĩa ?
Sao thể gọi là trộm .
“Đương nhiên là ,” Trình Xuân Nha mặt đổi sắc : “Nếu về 500 đồng của mỏ than thì đúng là chị lấy.”
“Nhà họ Lưu lừa gạt chị thê t.h.ả.m như , thể là hủy hoại cả đời chị, chẳng lẽ nên bồi thường cho chị một chút ?”
“Chỉ lấy của họ 500 đồng thôi, thế là quá hời cho nhà họ Lưu .”
“Còn chuyện trộm tiền nhà họ Lưu thì đúng là bậy,” Trình Xuân Nha lạnh: “Trình Xuân Nha loại vô sỉ đó.”
“Không giống loại nào đó, ngoại tình một cách trắng trợn, chuyện bậy bạ ngay mí mắt vợ .”
“ , con gái tính tình thế nào, cha như chẳng lẽ rõ ?” Cha Trình : “Con bé chính là vì quá thật thà nên mới Lưu Diệu Quốc lừa gạt lâu như .”
“Nếu con gái phát hiện chuyện của và chị dâu sớm hơn một chút thì nó chịu khổ ở nhà các hơn nửa năm trời.”
“Trình Xuân Nha, cô thừa nhận ?” Lưu Diệu Quốc tức tối Trình Xuân Nha, gần như tức đến hộc m.á.u mà c.h.ế.t.
“Thừa nhận cái gì mà thừa nhận!” Mẹ Trình hai tay chống nạnh, tức giận : “Con gái vốn trộm tiền nhà các , nó thừa nhận cái gì?”
“À! Lưu Diệu Quốc, đừng tưởng nhà chúng đang ý đồ gì. Chẳng cam tâm khi khoản tiền bồi thường sa thải của mỏ than rơi tay con gái , nên mới vu khống nó trộm tiền nhà các ?”
“ cho , chiêu tác dụng với nhà chúng . Muốn vu khống con gái trộm tiền nhà các thì đưa bằng chứng đây.”
“Chỉ cần đưa bằng chứng, thì về khoản bồi thường 500 đồng , con gái cũng là thể trả cho .”
“Lưu Diệu Quốc, lời cũng là lời ,” Trình Xuân Nha lên tiếng: “Hành vi vô sỉ của đúng là một nữa khiến mở rộng tầm mắt.”
“Nếu mở miệng hỏi xin 500 đồng đó, thì chuyện cũng là thể thương lượng. Nể tình vợ chồng một thời, cũng là thể trả một phần cho .”
“ thì , đến vu khống trộm tiền nhà các .”
“Sao nào, ỷ việc bằng chứng chứng minh trộm tiền nên thể tùy tiện bậy, bôi nhọ , định bẩn danh tiếng của nhân tiện ăn vạ nhà một khoản tiền ?”