Xuyên Nhanh Ký Chủ Nhà Ta Lại Bày Trò - Chương 969: Nữ phụ bi thảm thập niên 70 (35)

Cập nhật lúc: 2025-11-23 06:14:59
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Hôm nay thấy trong khỏe,” Lưu tuy vui trong lòng nhưng cũng thể hiện mặt. “Con chịu khó một chút, đợi đến bữa tối, sẽ xào thêm món nữa.”

 

Mấy năm qua khiến cho cơ thể vốn của Lưu càng thêm yếu .

 

điều khiến bà khó chịu hơn cả là sự đổi của Lan San trong những năm gần đây.

 

đổi đến mức bà sắp nhận nữa. Đây còn là cô con gái bé bỏng mà bà từng nuôi nấng ? Có điều dù , Lưu cũng chẳng oán trách gì. Dù cũng là đứa con nuôi lớn, lẽ nào bà chấp nhặt với con ?

 

“Trong khỏe, trong khỏe,” Trần Lan San càng bốc hỏa. “Mẹ thì ngày nào khỏe , cả ngày chỗ thì cũng chỗ khác thoải mái.”

 

“Mẹ, nếu thật sự nấu cơm thì cứ thẳng , hà tất cứ lấy sức khỏe của cớ.”

 

“Lan San, quá đáng đấy!” Lưu Diệu Quốc sa sầm mặt. “Sức khỏe của thế nào chẳng lẽ em , em thể chuyện với như .”

 

“Mau xin , đừng tức giận nữa.”

 

“Thôi, thôi,” Lưu mắng con trai. “Tính của Lan San con còn , con chấp nhặt với nó gì?”

 

“Con ăn.” Trần Lan San hậm hực bỏ , thật sự còn tâm trạng nào để ăn cơm.

 

“Mẹ, xem, xem,” Lưu Diệu Quốc tức giận . “Tính tình của Lan San thật sự ngày càng chua ngoa, khác một trời một vực so với đây.”

 

Lưu Diệu Quốc đương nhiên vẫn còn yêu Trần Lan San.

 

tính tình của cô đổi trong những năm gần đây cũng khiến thật sự sắp chịu nổi nữa.

 

“Haiz!” Mẹ Lưu thở dài, “Cũng thể trách tính tình Lan San trở nên như , con bé từ nhỏ đến lớn từng chịu khổ, nhưng mấy năm gần đây vì cái nhà mà nó chịu quá nhiều vất vả .”

 

Cái khổ mà Lưu , thực cũng chỉ là việc Trần Lan San ngày nào cũng đồng việc mà thôi.

 

Hết cách , cảnh gia đình như , chỉ dựa một Lưu Diệu Quốc chắc chắn là đủ.

 

Hơn nữa từ cải cách ruộng đất, mấy mẫu ruộng trong nhà chỉ dựa một Lưu Diệu Quốc thì căn bản xuể.

 

Vậy nên dù Trần Lan San xuống đồng việc đến thì cũng vẫn , bằng chẳng lẽ cả nhà ăn bữa hôm lo bữa mai ?

 

Lưu Diệu Quốc tức thì cũng cảm thấy áy náy.

 

Vốn dĩ cho Lan San hạnh phúc, để cô sống những ngày tháng .

 

Thế nhưng mấy năm nay, ngoài việc để Lan San cùng chịu khổ , ngày nào cho cô sống sung sướng .

 

“Con còn ngẩn đó gì?” Mẹ Lưu con trai. “Còn mau dỗ Lan San, bảo nó ăn cơm , thực mới vực đạo, ăn cơm ?”

 

“Phải là, buổi chiều còn đồng việc nữa đấy.”

 

“Con .” Lưu Diệu Quốc bước xuống khỏi giường đất, về phía phòng của hai vợ chồng.

 

Lưu Kiến Tân từ đầu đến cuối một lời, chỉ lẳng lặng ăn cơm của .

 

Mẹ Lưu đưa mắt cháu trai, khỏi chút thất vọng: “Kiến Tân, con lo lắng cho con chút nào .”

 

Sự đổi của cháu trai mấy năm nay cũng khiến Lưu lo lắng.

 

thể nhận rõ ràng, trong lòng cháu trai hận con trai bà và Lan San.

 

Quan trọng nhất là, cháu trai bà là một đứa trẻ hoạt bát!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/chuong-969-nu-phu-bi-tham-thap-nien-70-35.html.]

Thế mà mấy năm gần đây, tính cách trở nên trầm mặc ít , còn cho cảm giác âm u, ở nhà hiếm khi thấy nó chủ động chuyện.

 

Mẹ Lưu cũng từng với con trai và Lan San về tình hình của cháu trai, nhưng hai đứa nó chẳng mấy để tâm.

 

Chỉ cho rằng cháu trai lớn , tính cách đổi cũng là chuyện bình thường, gì đáng lo cả.

 

“Bà nội, con cần lo lắng cho con chuyện gì chứ,” Lưu Kiến Tân vẻ mặt vô cảm bà nội. “Dù chú hai ở đó, con sẽ nhanh chóng chú hai dỗ dành thôi.”

 

Theo tuổi tác ngày một lớn, cộng thêm việc thường xuyên đám trẻ trong thôn bắt nạt, Lưu Kiến Tân càng thêm căm hận và chú hai.

 

Nếu đôi gian phu dâm phụ liêm sỉ đó, đám trẻ trong thôn nhạo, bắt nạt.

 

Còn về chuyện Lưu Diệu Quốc là cha ruột của , Lưu Kiến Tân căn bản thừa nhận, cha chẳng gì như .

 

Đối với việc cháu trai vẫn luôn gọi con trai út là chú hai, Lưu cũng sửa .

 

Tuy Lan San và Diệu Quốc kết hôn, nhưng cháu trai dù cũng là m.á.u mủ của con trai cả, cũng cần thiết bắt cháu sửa miệng gọi con trai út là cha.

 

Lưu rằng, chính vì bà nghĩ như nên mới suy nghĩ thật sự trong lòng Lưu Kiến Tân.

 

Lưu Kiến Tân nhận Lưu Diệu Quốc là cha ruột thì đúng, nhưng thực trong lòng cũng mặc định chính là con hoang.

 

Nếu Lưu cứ nhất quyết ép cháu trai đổi cách xưng hô, gọi con trai út là cha, thì chừng thể suy nghĩ thật sự trong lòng cháu trai, đó thể khẳng định chắc nịch với nó rằng nó nghĩ sai .

 

Rốt cuộc cháu trai là m.á.u mủ ruột thịt của con trai cả, thể là con của con trai út ?

 

Đương nhiên, cũng còn một khả năng khác.

 

Đó là cho dù Lưu khẳng định thế nào nữa, Lưu Kiến Tân cũng sẽ tin, mà chỉ ngoan cố tin rằng chính là đứa con hoang do Lưu Diệu Quốc và sinh .

 

“Haiz!” Mẹ Lưu thở dài, cũng thêm gì nữa.

 

thể cảm nhận , cháu trai chỉ hận Diệu Quốc và Lan San, mà dường như cũng ngày càng tình cảm với cái nhà .

 

Thế nhưng đối mặt với tình hình như của cháu trai, Lưu bó tay hết cách.

 

Xem vẫn chuyện với con trai và Lan San một cách nghiêm túc, nhất định để vợ chồng chúng nhận thức tính nghiêm trọng của sự việc, nghĩ cách uốn nắn tâm tính của cháu trai mới .

 

...

 

Lúc Lưu Diệu Quốc trở về phòng của hai vợ chồng, Trần Lan San giường đất.

 

“Thôi nào! Đừng giận nữa, đều là của , xin ,” Lưu Diệu Quốc tới xuống giường đất. “Mau ngoài ăn cơm , ăn cơm ?”

 

“Buổi chiều còn đồng việc nữa đấy.”

 

“Làm việc, việc,” Trần Lan San tức tối bật dậy. “Lưu Diệu Quốc, tự xem, mấy năm nay hành hạ thành cái dạng gì .”

 

“Anh da mặt xem, đôi tay thô ráp của , còn dáng vẻ của ngày xưa nữa.”

 

“Hu hu! đúng là xui tám kiếp mới theo một đàn ông như , nếu năm đó vụng trộm với , thì Trần Lan San cũng sẽ khiến cuộc sống của nông nỗi .”

 

Lưu Diệu Quốc trong lòng đương nhiên tức giận, nhưng vẫn chọn cách nén giận xuống: “Được , đều là của , !”

 

“Em đừng nữa, lỡ sưng mắt lên, chẳng đau lòng ?”

 

“Đau lòng, đau lòng, đau lòng cái quái gì!” Trần Lan San càng thêm tức tối. “Chỉ miệng thì tác dụng gì, Lưu Diệu Quốc nếu thật sự đau lòng , thì nghĩ cách cho sống những ngày tháng , chứ để ngày nào cũng mệt bở tai cùng đồng việc.”

 

 

Loading...