Sau khi hệ thống ,đại A và tiểu B an ủi một lúc, Hướng Hàn bước văn phòng, bắt đầu suy nghĩ phương án cứu vớt.
Nhiệm vụ thật đơn giản, chính là giúp nhân vật chính báo thù mấy tên cặn bã , nữa trở thành một ông trùm giới kinh doanh. Nói cách khác, đó là cốt truyện xuyên đổi trở quỹ đạo ban đầu
Đối với Hướng Hàn mà , thể lợi dụng thế lực của nhà họ Khương để đè bẹp nhà Chu, đó đóng gói nhà Khương giao cho nhân vật chính, hiệu quả nhanh chóng mỹ.
Đại A & tiểu B: "..." Vậy thì còn cần gì? Nói thì gọi ai tới chả ? Nếu hình thành mối liên kết với ngài , thì bọn tìm thấy sự cộng hưởng, đưa ngài ngoài…khụ khụ….
Hệ thống cũng là một bé đáng thương, sự thật nên vẫn ở đó nghiêm túc sửa suy nghĩ của : “Cậu Hướng, yêu cầu nhiệm vụ là giúp mục tiêu báo thù chứ là báo thù giúp mục tiêu. Hơn nữa, bây giờ mục tiêu vẫn là một học sinh, đưa tất cả tài sản nhà Khương cho thì cũng quản lý .”
Hướng Hàn: “Nói cách khác, chỉ cần nuôi đến lúc trưởng thành mà còn dạy cách quản lý sản nghiệp, báo thù đám cặn bã ?”
Hệ thống: "Theo tình hình hiện tại thì chính là như ."
"Cái khác gì với nuôi con trai ?" Hướng Hàn chút cạn lời, nếu là con của với Lục Trạch thì , tại nuôi con của khác chứ?
"Nhân tiện, Tiểu Cửu, mày thể... đừng gọi là mục tiêu nữa ?" Hướng Hàn ngập ngừng hỏi.
"Hả? Tại ?" Hệ thống tại , ở thế giới chẳng vẫn gọi bình thường ?
"... Lúc mày gọi mục tiêu, tao cứ theo bản năng nghĩ tới Lục Trạch." Hướng Hàn chút thoải mái.
“Cái , thôi, sẽ gọi bằng tên .” Hệ thống ngượng ngùng .
Trong công ty nhiều chuyện Hướng Hàn cần xử lý. Cậu chỉ cần đưa một quyết định quan trọng và kiểm soát tình hình chung. Ở thế giới theo Lục Trạch nhiều năm cũng học một chuyện, thêm hệ thống bên cạnh hỗ trợ nên thể xử lý đống hồ sơ nhanh.
Nghe buổi chiều còn cần xã giao, Hướng Hàn quan tâm trực tiếp bỏ qua, dù cũng ai dám gì . Cậu quyết định về nhân vật chính, đây mới là mục đích chính đến đây.
Nguyên chủ là tham công tiếc việc, nhưng bình thường nhiều chỗ để thả lỏng nên buổi trưa hiếm khi về. Cho nên sự khác thường khiến một hiểu lầm, còn cố ý chuẩn món quà đặc biệt chờ về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-40-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha-4.html.]
Trở biệt thự, quản gia Trương lập tức bước tới, tay đeo găng tay dùng một cầm lấy áo khoác của , đó lùi vài bước cung kính : “Ông chủ, ngài chuẩn bữa trưa bây giờ luôn ?”
KT
Hai mắt Hướng Hàn sáng lên, một đống tên món ăn như một tia chớp lóe lên trong đầu , đang định gọi mấy món ngon, nhưng mà…..
Hệ thống cảnh giác, nhanh chóng nhắc nhở: “Tính cách! Tính cách nhân vật sắp sụp đổ ."
Hướng Hàn đành kìm , khuôn mặt tê liệt của chút đổi, đó dùng sức nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh ‘ừ’ một tiếng.
Hệ thống lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng chú Trương chút bối rối, cảm thấy... Vừa ông chủ vẻ chút buồn bã?
Cũng may lúc Hướng Hàn hỏi: “Đứa nhỏ sáng nay ?”
Chú Trương lập tức tỉnh táo , thận trọng trả lời: “Trong phòng khách ở phía bên tầng hai.” Nói xong, ngẩng đầu lên liếc Hướng Hàn, đó cẩn thận bổ sung: “Đã tắm rửa sạch sẽ , phòng khách cũng dọn dẹp sạch sẽ."
Hướng Hàn khựng , lời vẻ chút kỳ lạ nhỉ? cũng nghĩ nhiều, vì hỏng tính cách của nên cũng lạnh nhạt đáp .
Nhìn thấy “nóng lòng” lên lầu, tâm trạng của ông quản gia trở nên u sầu. Sở thích của ông chủ hình như trở nên nghiêm trọng hơn, đây gì cũng là hai bên đồng ý, hiện tại…
Là một quản gia trung thành và tận tâm, ông thể yên gì ? Haizz, thường ‘ chủ sai, khuyên ngăn’. Khuyên ngăn thì ông dám, nên lấy điện thoại di động gọi cho bạn trai bé nhỏ của nguyên chủ.
Hướng Hàn phòng khách, nhanh thấy Chu Việt Trạch ở trong phòng ngủ. Đối phương ở giường đắp chăn mỏng, mặt đỏ, trán lấm tấm mồ hôi. Thấy bước thì lập tức trừng mắt .
Hướng Hàn chút kinh ngạc, thời tiết nóng, chăn cũng dày, nhân vật chính đổ mồ hôi nhiều thế? cũng nghĩ nhiều, giúp khác nuôi dạy con trai buồn , chẳng lẽ còn xem như con ruột của mà nuôi ? Cậu cũng ông Vương hàng xóm .
Cậu liếc ghế sofa bên cạnh, lấy khăn ướt lau qua, khi thấy sạch sẽ Hướng Hàn mới giải tỏa tâm lý khó chịu, thản nhiên xuống.
“Cậu dậy , chúng chuyện.” Giọng điệu của bình tĩnh, cảm xúc trong mắt mắt kính che khuất, khí chất chút lạnh lùng.
Chu Việt Trạch nghiến răng nghiến lợi, dùng đôi mắt đen đẽ chằm chằm , tràn đầy chán ghét.
Hướng Hàn cuối cùng cũng nhận gì đó , dậy bước về phía , vô thức nhấc chăn lên.