Xuống xe, Kỷ Vi loạng choạng   bệnh viện, ôm lấy một bác sĩ hỏi: "Chu Việt Khanh ở phòng nào?"
Bác sĩ sắc mặt vô cảm, giọng   chút cổ quái: "Bà là ai? Tình trạng của Chu Việt Khanh  chuyển biến  nghiêm trọng, nếu  tìm   hiến tặng..."
Kỷ Vi buột miệng : "Lấy tim của   cho thằng bé,  là  nó, là  ruột, chuyện  chắc chắn  thể  , xin mấy   ơn cứu nó với..."
Nói xong lời , Kỷ Vi sửng sốt. Cô quả thực cảm thấy đau lòng cho Chu Việt Khanh, nhưng cô  bao giờ nghĩ đến việc đổi mạng  để lấy mạng khác, cô   tại      lời như .
Phản ứng của bác sĩ cũng  chút kỳ quái, giống như  mới lấy  tinh thần mà nghi hoặc hỏi: “Cô ,  nãy cô  cái gì ?"
Cùng  phản ứng kỳ quái  còn  Lộ Uyển, Chu Trình Hi cùng hai ông bà già Chu  mới tới.
Lộ Uyển    bước  về phía  thế nào, cô túm lấy cổ áo Kỷ Vi,   run rẩy: "Cô   cái gì? Cô  Chu Việt Khanh là con trai của ai?"
Lúc  Kỷ Vi mới ý thức  bọn họ ở đó, sắc mặt đột nhiên tái nhợt,  Chu Trình Hi cầu cứu. Lúc  cô vẫn còn lo lắng cho Chu Việt Khanh,  khỏi hỏi: “Trình Hi, Việt,  Chu thế nào ?”
KT
Chu Trình Hi sắc mặt đen , tức giận : "Đã thoát khỏi nguy hiểm."
Nhìn thấy cảnh , Lộ Uyển còn  cái gì  hiểu? Cô đột nhiên rùng , nhanh chóng nhớ  lời  hôm qua của Chu Việt Trạch cũng như phản ứng của Chu Việt Trạch khi đó, lập tức đoán  một khả năng.
Cô đột nhiên nắm lấy tóc , lắc đầu suy sụp : "Không,  thể nào, điều    sự thật,   tin..."
Mẹ Chu Trình Hi cũng tỏ  lo lắng,  khỏi hỏi: "Trình Hi, chuyện gì ? Nhanh chóng  rõ cho  ."
Chu Trình Hi  hổ   , vẫn đang tìm cách ép chuyện  xuống nhưng Lộ Uyển đột nhiên  dậy, khẩn trương : “  tin, chuyện    khả năng,    xét nghiệm ADN…”
Thấy chuyện  thể che giấu  nữa, Chu Trình Hi cuối cùng cũng thừa nhận: “Lúc Việt Khanh mới sinh  sức khỏe  ,   đành lòng để nó sống ở bên ngoài, cho nên…” Nói đến đây, ông  nghiến răng nghiến lợi  tiếp: “Đổi thằng bé với Việt Trạch.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-55-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha-19.html.]
Bà Chu   suýt ngất xỉu, ông Chu trực tiếp cầm nạng  đánh  mắng: “Đồ khốn nạn,  mày  ngu thế hả? Trẻ con sinh  ở bên ngoài  thể so sánh  với con của Lộ Uyển ? Sao mày  thể đem hai đứa tráo với  hả, còn mang, còn mang Việt Trạch cho  …Mày điên  đúng ?”
Nghĩ đến Chu Việt Trạch là tự tay  đẩy đến nhà Khương, ông Chu tức đến thở   , tức giận đến ngất .
Lộ Uyển  nhanh nghĩ tới chuyện , sắc mặt đột nhiên tái nhợt, lúc đầu cô cảm thấy  thật may mắn, nhưng bây giờ  cảm thấy đau khổ, hối hận vô cùng. Cô run rẩy chỉ  Chu Trình Hi,  mắng ông nhưng     lời nào. Cô thậm chí còn  xé đôi con khốn   nhưng  phát hiện bây giờ cả    còn chút sức lực nào.
Cô  nặng lời với con của , thậm chí còn tự tay đẩy nó  hố lửa. Mỗi khi Lộ Uyển nghĩ đến điều  thì trái tim cô  đau nhói, cô thậm chí còn   vững. Sự thật tàn khốc đến mức cô còn hy vọng đó là giả, nhưng Chu Trình Hi  tự  thừa nhận, chẳng lẽ  thể là giả ?
Ngay cả Chu Việt Trạch... con của cô cũng   , nếu  hôm qua   hỏi những lời đó?  cô trả lời thế nào, những lời ác độc đó thật sự là cô chính miệng  ? Cô  con  là đồ hèn hạ, vô liêm sỉ, thậm chí còn  nó với đàn ông...
Cơ thể Lộ Uyển run rẩy  tự chủ , giống như trời sập, khiến cô  thở . Bác sĩ đang cứu ông Chu nhận thấy điều gì đó bất thường, nhanh chóng nhờ  đỡ cô lên xe đẩy.
Khi  chuyện hoảng loạn  kết thúc, Kỷ Vi mới dám bước tới, nhỏ giọng : “Trình Hi, em  gặp Việt Khanh.”
Chu Trình Hi  suy nghĩ gì,   tát cô một cái, tức giận : "Con khốn , ai cho cô đến bệnh viện? Muốn nhà Lộ phản bội nhà Chu thì cô mới hài lòng ?"
Kỷ Vi  đánh suýt chút nữa đập  tường, mặt nhanh chóng sưng tấy, miệng chảy máu, trong mắt hiện lên một tia oán hận, nhưng  khi  vững thì cô  tỏ  yếu đuối, đau khổ rơi nước mắt : “Trình Hi, em   ý đó, em  bao giờ nghĩ đến việc   mấy lời , là… là ngũ gia, đúng , chắc chắn là do  !"
Cô lập tức nắm lấy cọng rơm cứu mạng , tuyệt vọng : "Hắn mời em uống ,  cũng  đấy, trong   chắc chắn  vấn đề gì đó..."
Không ngờ Chu Thừa Hỉ  giơ tay tát cô một cái nữ, tức giận : “Cô chắc chắn   dám gây phiền toái cho Khương Hàm cho nên mới cố ý  như   ? Cút ! Cút  khỏi đây ngay, cả đời  cô đừng hòng gặp  Chu Việt Khanh!”
Kỷ Vi  dám tin  , trong mắt rưng rưng, vẻ mặt đáng thương. Nếu như bình thường thì Chu Trình Hi sẽ tiến tới ôm cô an ủi.  bây giờ   cảm thấy vô cùng khó chịu, nghĩ tới phản ứng của nhà họ Lục,  thậm chí còn  chút  đá Kỷ Vi một cái.
Kỷ Vi  ánh mắt của  dọa sợ  dám  gì, cô gần như tuyệt vọng bỏ .