"... Vậy thì cũng  nên là  mà  nuôi dưỡng chứ." Vẻ mặt của Hướng Hàn  buồn phiền.
Đại A: “Đây    tính là nuôi dưỡng…”
Hướng Hàn cảm thấy cuộc  chuyện  hẳn là sẽ  một chút tác dụng, để tránh  hổ, trong thời gian    đến công ty. Thỉnh thoảng, Chu Việt Trạch sẽ nhờ  đưa một  tài liệu quan trọng về biệt thự để  xem xét.
Hướng Hàn cảm thấy Chu Việt Trạch  thể xử lý hết những thứ , cho nên để   tự  quyết định, nếu   quyết định thì sẽ giao cho đối phương. Dần dần, Chu Việt Trạch  đưa tài liệu về biệt thự nữa.
Quản gia cảm thấy  ,  đây    từng xảy  tình huống , nhưng Chu Việt Trạch vẫn sẽ đưa tài liệu cần giao, sẽ  tự  quyết định  chuyện như bây giờ. Vì  ông  khuyên Hướng Hàn: "Ông chủ tin tưởng  chủ nhỏ là , nhưng ngài cũng  thể  hỏi gì cả chứ."
Hướng Hàn  lên tiếng, lặng lẽ  với hệ thống: "Chắc là   như  nghĩ  đúng ."
Hệ thống kiểm tra giúp  một chút  : “Gần đây nhân vật chính đúng là đang xâm chiếm quyền lực của , hơn nữa còn lén lút mua  cổ phần của công ty. Nếu  ở đây thêm mấy tháng nữa thì  lẽ tập đoàn  thể đổi chủ  .”
Hướng Hàn sửng sốt,  đó hỏi: "Chu thị thì ?"
“Đã  chèn ép đến mức hỗn loạn.”
“Nói cách khác, nhiệm vụ cũng sắp  thành  nhỉ.” Hướng Hàn cảm thán,  đó quyết định tiếp tục ở nhà.
"Cậu Hướng,  cảm thấy... Hình như   buồn phiền thì ." Hệ thống  lo lắng.
Hướng Hàn: "Mặc dù  thành nhiệm vụ cũng , nhưng trong lòng của  vẫn cảm thấy   thoải mái mà, vì   biến thành sói mắt trắng là biến thành sói mắt trắng  ?"
“Ách,  cảm thấy chắc là bởi vì yêu quá thành hận.” Hệ thống hiếm khi phân tích  gần với sự thật như thế.
Hướng Hàn: "..."
Một tuần , một cấp  trung thành và tận tâm gửi một chồng tư liệu đến,  khi Hướng Hàn xem xong cũng   gì, chỉ vẫy tay để cho  đó rời .
Quản gia thấy  thì    thôi, Hướng Hàn  một cách bất đắc dĩ và : "Xem    thể về hưu sớm ."
KT
Hai mắt của quản gia đỏ bừng, suýt chút nữa bật ,  ở bên cạnh mắng giúp : "... Sói mắt trắng   lương tâm, ngài đối xử với    như  nhưng     hề  ơn. Trước   còn coi trọng  , cố gắng hết sức để  mối cho   với ngàu, bây giờ nghĩ , đúng là mắt mù mà…
Hướng Hàn: "Hả?"
"Ách..." Động tác lau nước mắt của quản gia cứng đờ, vội vàng : "Ông chủ chắc là đói bụng  nhỉ,  đến phòng bếp xem  cái gì ngon ."
Chu Việt Trạch nhanh chóng     âm thầm báo tin cho Hướng Hàn, chiều hôm đó cũng đến biệt thự,  đối phương    thôi.
Người quản gia hung hăng trừng mắt với  một cái, thậm chí còn  rót cho  một ly nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-muc-tieu-luon-cho-rang-toi-thich-anh-ta/chuong-73-khi-trum-phan-dien-va-vai-chinh-o-chung-mot-nha.html.]
Hướng Hàn đang ăn cơm, cũng  ngẩng đầu lên mà hỏi: “Có chuyện gì ?”
Chu Việt Trạch do dự một lúc lâu mới hỏi: “Chuyện của công ty…Anh cũng   .”
“Ừ.” Hướng Hàn gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như . Dường như  hề quan tâm một chút nào.
Điều  khiến cho Chu Việt Trạch cảm thấy  thất vọng, trực tiếp hỏi: "Vậy  dự định  thế nào?" Anh  xử lý  như thế nào?
Chu Việt Trạch , năm đó Khương Hàm  thể giành chiến thắng trong cuộc tranh giành vị trí của nhà họ Khương, thủ đoạn của  cũng vượt xa những gì  thường thể hiện. Cậu  đối phương chắc chắn vẫn còn  con át chủ bài,  lật ngược tình thế sẽ  dễ dàng.
Khi   những thứ , cũng   kết cục của . Thành công thì  sẽ cùng Khương Hàm ở bên , nếu thất bại thì  sẽ  Khương Hàm xử tử.  dù kết quả thế nào, chỉ sợ Khương Hàm cũng sẽ hận  cả đời.
  cũng   lựa chọn nào khác,    tiếp tục tình yêu đau khổ   kết quả như ,    đối phương coi như một đứa trẻ  một thế hệ . Cậu sẵn sàng nhận một kết cục bi thảm còn hơn là  từ từ hành hạ trong đau đớn như thế .
Hướng Hàn uống một ngụm canh, cũng   Chu Việt Trạch  ở bên cạnh, bình tĩnh : "Cậu   , từ nay về   sẽ sẽ giao công ty cho ."
Chu Việt Trạch sửng sốt,  một cách thất lễ: "Anh,  ..." Điều   giống như những gì  nghĩ.
Hướng Hàn cầm khăn ăn lên, lau miệng, bình tĩnh  tiếp: “ từng  sẽ coi  như  thừa kế của , bây giờ cũng như , đúng là  một chút giống  của nhà họ Khương.”
Trên mặt Chu Việt Trạch lập tức tái nhợt, điều đó  nghĩa là  m.á.u lạnh và vô tình, là con sói mắt trắng ư?
Cậu  nhịn  mà bước tới một bước, nhỏ giọng giải thích: “Anh,    ý gì khác,  chỉ   chấp nhận ,     lấy công ty, ,  sẽ trả  cho  ngay…”
"Không cần ." Hướng Hàn lắc đầu : "Nếu   bản lĩnh lấy ,  thì nó là của ."
Vẻ mặt của Chu Việt Trạch tái nhợt, môi run run hỏi: "Vậy  thì ?"
" ư?" Hướng Hàn suy nghĩ một chút  : " mệt ,  lẽ sẽ tìm một nơi để dưỡng lão."
“Anh  rời ?" Chu Việt Trạch nghẹn ngào hỏi.
"Cũng  khác lắm." Hướng Hàn xoay   lên lầu,  hề   một cái.
Chu Việt Trạch gần như   vững, tay chân lạnh ngắt.
Quản gia liếc mắt   một cái, lạnh lùng : "Cậu Chu, đây là nhà họ Khương, mời  rời ." Ông cũng  gọi  chủ nhỏ nữa.
Chu Việt Trạch  về phía ông bằng ánh mắt cầu xin: “Chú Trương,  chỉ thích   thôi…”
Quản gia buồn bã : “Cậu như  là thích gì chứ? Ông chủ thương  nhiều như ,     rõ với ngài , từ từ  ngày  lung lay   ? Sao   sử dụng phương pháp  chứ?