Vào lúc  Lâm Huân luôn cảm thấy thật giống như   một   dị năng tinh thần lực   tên theo dõi, sắc mặt cô  hết sức khó coi, bốn phía một cái. Vào lúc ,  khi  công kích tinh thần,  mắt cô  cảm thấy một trận mắt mờ tối khó chịu, trong lòng  một cảm giác buồn nôn xông lên nơi cổ họng khiến cho cô  tâm hoảng ý loạn, đầu giống như là  nổ tung . Hậu di chứng  khi  công kích  nghiêm trọng như ! Lâm Huân  quen lệ thuộc   gian,  lúc  cô  theo bản năng liền  lấy nước suối trong  gian uống để hóa giải cảm giác khó chịu  của  nhưng ai  thể đoán  tinh thần lực của cô   định thăm dò mở   gian nhưng một chuyện khiến cho cô  sợ hãi  xảy , tinh thần lực của cô  căn bản  thể    gian, cũng  thể tự do xem xét tất cả  thứ trong  gian giống như ngày thường. Vào lúc  tựa như liên lạc giữa cô  và  gian   cắt đứt , căn bản  cảm giác  sự tồn tại của  gian.
Điều  khiến cho cô  lập tức  chút luống cuống. Cô  lảo đảo lắc dư bước hai bước,  mềm nhũn ngã xuống đất.
Mọi  mới  thấy Lâm Huân còn  một thần thái lạnh như băng, giống như nữ vương bất khả xâm phạm lập tức giống như cả  mất  khí lực , sắc mặt nhợt nhạt ngã xuống đất liền nhất thời hoảng hồn. Long Dật ở phía đầu xe  thấy  yêu ngã xuống đất nhất thời khẩn trương, cũng lộn trở  phía , thận trọng ôm Lâm Huân  trong ngực, một bên lạnh lùng    một cái:
“Huân Nhi    bất tỉnh?” lúc   lời    sang Lâm Kiến Á  gần Lâm Huân, thấy Lâm Kiến Á cả  đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng lắc đầu: “  ”
Long Dật hừ lạnh một tiếng, ánh mắt giống như cảnh cáo quét tới  : “Huân Nhi   thì thôi, nếu  tất cả các ngươi đều  chết!”
Lời   thốt , hai  Bách Hợp với Lâm Tuyết thì thôi nhưng trong thâm tâm Lâm Kiến Á cùng với một đám binh lính xuất hiện chút  thoải mái. Bọn họ đối với Long gia đúng là vô cùng trung thành, nhưng cũng  giống Long gia nuôi chó, Long Dật vì một  đàn bà liền   g.i.ế.c  với nhiều  như , cũng   hỏi qua hai binh lính  mới  chim khổng lồ tha lên  trời ăn thịt, khó tránh khỏi khiến   cảm thấy lòng nguội lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-103-1.html.]
“Cậu  quan hệ thế nào với con gái ?” Lâm Kiến Á cũng  chút bất mãn, cho dù là ai  thấy con gái    đàn ông khác ôm ôm ấp ấp thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy  thoải mái, huống hồ Lâm Kiến Á còn   Long Dật   phận gì. Con gái của ông từ nhỏ  ưu tú, khi lập gia đình cũng tuyệt đối  thể nào gả cho  đàn ông thông thường, bất kể là  thời kỳ yên bình  là  lúc . Lời của ông   khỏi miệng, Long Dật hung tợn  ông  một cái, lạnh giọng bỏ  một câu: “Người đàn ông của Huân Nhi.” Sau đó ôm Lâm Huân   một  nữa nhảy  trong đầu xe, bất luận Lâm Kiến Á vỗ  thủy tinh như thế nào cũng   nửa âm thanh.
Mọi   đói cả ngày,  khi  khỏi thành phố, lúc trời sắp tối thì xe mới dừng  ở sân của một gia đình nông dân, bên trong    , bốn phía cũng bỏ hoang    ở, trong lúc nhất thời khiến cho    cảm giác hết sức vắng lặng. Lâm Huân lúc  cũng   tỉnh ,  Long Dật ôm trong tay. Sau khi xuống xe, Lâm Kiến Á  náo loạn một ngày cũng  sớm đói bụng cuống lên, lúc xuống xe ngay cả khí lực cũng   bèn đưa tay về phía Lâm Tuyết:
“Tiểu Tuyết, đỡ cha với.” Mặc dù trong lòng Lâm Tuyết cũng hận Lâm Kiến Á phụ lòng   nhưng lúc   bộ dạng đáng thương của ông  vẫn  nhịn  đưa tay kéo ông  một cái.
Dù Mẹ con Bách Hợp cũng đói cả ngày nhưng dù  hai  đều là  luyện võ,  giống như Lâm Kiến Á bên ngoài  mạnh mẽ nhưng bên trong  sớm  nữ sắc móc rỗng, hôm nay  chịu nổi một kích. Lâm Tuyết ung dung đỡ Lâm Kiến Á xuống xe xong Lâm Kiến Á mới đưa tay về phía con gái: “Chỗ con  đồ ăn ? Cha  đói cả ngày .”
Nghe  như , Bách Hợp  nhịn  nở nụ  lạnh: “Ông  thấy Tiểu Tuyết cả ngày cũng  ăn gì ? Làm loạn cái gì?” Hai  con  chỉ   ăn gì mà ngay cả một giọt nước cũng  uống. Lâm Tuyết mặc dù luyện võ công nhưng  là sắt, cơm là thép, ngừng một lát  ăn  đói bụng phát hoảng,   đều giống  thế mà Lâm Kiến Á một  đàn ông còn  sánh bằng một  đàn bà,  lúc   tìm đến con gái để đòi đồ ăn.
Tâm tình Lâm Kiến Á vốn  , ông  vốn là chủ tịch tập đoàn Lâm gia cao cao tại thượng hôm nay     lạnh nhạt suốt, bây giờ ngay cả Bách Hợp cũng dám chống đối ông khiến cho lửa giận trong lòng ông  nhất thời  nhịn  phát tiết :
“Không  ăn? Không  ăn thì  tìm !  đang đói bụng đây.” Ông   xong lời  liền  đầu hướng các binh lính : “Các anhcó đồ ăn gì  ?   tiền,  cho các  tiền”.