Không nghĩ tới giả ngu giả điên có thể tránh thoát được cửa ải này, thời gian một tháng đã qua, cảm ̣ lúc trước cô có dự kiến nâng điểm võ công trước, vốn là mất đến hai tháng mới có thể tìm được cảm giác chân khí, cuối cùng cô cũng đã tìm được!
Tuy  có  gian riêng, nhưng lúc Bách Hợp luyện công cũng  có ai đến làm phiền cô, quả thực so với những nhiệm vụ lúc trước phải lén lút luyện cộng còn tự ̣i hơn, một khi đã tìm được cảm giác cuả khí, cảm giác nội lực chạy trong cơ thể, tuy chỉ là bé như hạt gạo nhưng cũng khiến Bách Hợp thỏa mãn, Cửu Dương Chân Kinh lúc mới bắt đầu luyện cũng  chỉ là uy lực cường đại, mà càng về  càng lợi hại, cô chỉ cần luyện một năm, đến lúc đó cô cũng thể   bệnh viện tâm thần, phải rời khỏi nơi quỷ quái này, cũng là kết thúc nhiệm vụ để cho Bách Hợp cũng có thể thả lỏng.
“Tiểu Hợp.” Ngoài cửa sổ lão Lưu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tiểu Hợp xếp chân ngồi một tư thế cổ quái, lắc đầu thở dài: “Ăn thịt nướng nào, đừng luyện võ công gì đó, lúc này lão Tiền đang muốn nướng lỗ tai đấy…”
Lông mày Bách Hợp dựng lên, mặt  biểu cảm  để ý đến cô , cô cũng  suy nghĩ là lỗ tai từ  mà có, bộ dạng lãnh đạm này trong mắt nhiều người giám thị cô trở thành trò cười, cảm thấy cô thật sự bị điên rồi, trái lại so với trước khi cô luôn mồm kêu “Có quỷ” càng làm cho người  tin rằng cô bị điên thật rồi….
“Ăn lỗ tai, tai nhỏ mùi thơm thơm…” Lão Lưu thấy Bách Hợp  thèm nhìn mình, vừa ở phía  lưng sờ sờ lôi  một bình thuốc nhỏ, bên trong  biết có viên thuốc gì màu đen, cô  đổ  như nhai kẹo rồi như nuốt xuống rồi, vừa hào phóng đưa về phía Bách Hợp: “Em có muốn  ?”
Lúc này Bách Hợp mẫn cảm phát hiện được có một chuỗi tiếng những bước chân đang  về phía bên này,  tiếng động có vẻ có khoảng 7-8 người, trong đó có một tiếng  là thuộc về bác sĩ Vương, còn vài tiếng  thì  biết, hẳn là  phải người bệnh trong bệnh viện này, hướng họ  cũng là căn phòng này của mình!
Đây là một bệnh viện tâm thần loại nhỏ của tư nhân, bên trong người bệnh cũng  nhiều lắm, nhưng ̣a vị của mỗi người cũng  hề kém, kém nhất là gia thế của lão Lưu cũng là xuất  từ gia ̀nh phú quý,  còn có cao hơn là giống như Dương Bách Hợp là con gái của Dương Thiên Thành người nổi danh của tỉnh, những tiếng bước chân đến thăm bệnh trước đây Bách Hợp gần như nhận  được, lúc này cô thấy tiếng bước chân  về phía mình, cô vội vàng vẫy tay với lão Lưu, trong lòng suy đoán có phải là mấy  nuôi của Dương Bách Hợp, lúc này cô còn  đủ thực lực để chống lại, nếu bị nhìn  chỗ kỳ lạ, nghĩ đến kết quả , Bách Hợp vội vàng gào lên: “Vì gìn giữ hòa bình thế giới và vũ trụ, lão Lưu, cô có nguyện  theo , bước chân vào cuộc hành trình này!” Vừa nói xong, bản  Bách Thân cũng  nhịn được mà toàn  run rẩy, nhưng mà nghĩ đến người tới  biết là ai, lưng lại thẳng lên chút, lộ  dáng vẻ nghiêm túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-123-1.html.]
Lão Lưu ngẩn ngơ,  gương mặt thanh tú lộ  vẻ khiếp sợ: “Hả, chắc rồi, em, em chính là truyền thuyết ….”
“Đúng vậy!” Bách Hợp  đợi cô  nói xong, đã cắt ngang lời lão Lưu nói…rất sợ khi lão Lưu vừa nói xong bản  mình  nhịn được mà muốn  tay đánh chết cô ….
Như là đã nhận được câu trả lời thuyết phục, ánh mắt lão Lưu sáng chói, bỗng nhiên ngay lúc đó che miệng lại, nước mắt chảy , Bách Hợp đã thấy vẻ mặt kinh hỉ này của cô , mặt  khỏi đen  một nửa, lão Lưu này ngày thường tự nhân mình là đàn ông, chỉ đổ máu đổ mồ hôi quyết  đổ lệ, đương nhiên gần đây  người cô  đều là máu và mồ hôi của người khác, thế mà lúc này lại bật khóc, đang có chút nghi hoặc, bỗng nhiên Bách Hợp thấy lão Lưu xoay người bỏ chạy, vừa chạy vào rú lên:
“Đã tìm được Thánh Chủ rồi, tìm được Thánh Chủ rồi, mấy tên đần này, còn nướng lỗ tai làm gì? Tranh thủ thời gian cầm lấy vũ khí, chúng là vệ sĩ vũ trụ, bảo vệ hòa bình và Trái Đất!”
“….” Bách Hợp nhìn chằm chằm vào bóng lưng biến mất, nói  nên lời.
“….”Một đám người vừa mới  tới mở cửa , cũng là trầm mặc.
Trong phút chốc mặt Bách Hợp đỏ bừng, mặc dù có lúc thầm nghĩ bản  mình còn phải điên hơn để qua được cửa ải này, nhưng thật sự bị người nhìn thấy mình “ phải là người”, cô vẫn cảm thấy xấu hổ  ngẩng đầu lên được.
“Tiểu Hợp, em, em còn nhận   ?” Đứng trước mặt bác sĩ Vương là một người đeo kính, ăn mặc một bộ trang phục thuần màu trắng thoải mái, tuổi khoảng hai mươi lăm, gương mặt nho nhã nở nụ cười lễ phép, ánh mắt nhìn Bách Hợp có chút lo lắng cùng có chút kìm nén, dáng người cao lớn ngăn cản bác sĩ Vương to béo,   tựa vào bên cạnh cửa  vào, có chút thương cảm nhìn Bách Hợp.