“ bảo , nếu  một tối, thực sự xem thiên tượng lấy  truyền thừa,  nghĩ chắc là  sẽ  tin.” Bách Hợp thuận miệng  nhảm, lão Lưu ở bên cạnh gật đầu: “ .” Cô   dứt lời, Dương Diệc Nho liền cau mày, lập tức  lên, sắc mặt lão Lưu  tái nhợt, bên khóe miệng trào  một chút máu, theo bản năng giấu tay   lưng.
Chỗ đó cô  giấu   là đồ nguy hiểm như s.ú.n.g ngắn  d.a.o găm, mà là thuốc viên cô  tự điều chế , giống như một loại chấp niệm, lão Lưu lấy từ đó  một cái bình nhỏ, đổ  bộ thuốc viên  trong bình  miệng, ném bình rỗng xuống đất,  lâu   lấy  một cái bình,  nuốt như  nãy,  vứt ,  lấy  một cái bình khác…  khi nuốt chỗ thuốc đó, sắc mặt cô  mới  hơn một chút, Bách Hợp cố nén cơn xúc động   tới sờ xem ở  lưng cô  giấu bao nhiêu cái bình, đồng thời đạp lão Lưu sang một bên.
“Tránh sang một bên, Bổn vương  lên .”
Nếu   câu “Bổn Vương”, sợ rằng lão Lưu sẽ  chịu tránh sang một bên, cô  cực kỳ tin tưởng, cho rằng  là một chiến sĩ của Thánh Chiến Đoàn thì   c.h.ế.t cũng  từ. Đừng trông mặt mà bắt hình dong, bình thường trông lão Lưu thông minh khôn khéo, lúc  thịt nướng để ăn thì sẽ dụ dỗ  khác cắt thịt cho cô , nhưng dù  cô  cũng là bệnh nhân, nếu quả thực tới thời điểm nào đó  đổ máu, vứt bỏ tính mạng… đối với cô  mà , sợ là sẽ  để ý giống như  . Cô   chấp niệm của cô , chỉ cần là chuyện lão Lưu nhận định, sợ là  c.h.ế.t cũng  lùi dù chỉ một bước. Chỉ dựa  chuyện đám   dám  nổ tung bệnh viện để trốn viện tập thể là  thể nhận .
Bách Hợp  nhẫn tâm  thấy bọn họ  tìm chết, cô  nhiều nhiệm vụ như ,  tay   là  dính tới mạng , nhất là lúc tiến  nhiệm vụ Ỷ Thiên Đồ Long Ký, cô  g.i.ế.c  nhiều  trong Minh giáo, theo lý, lẽ  cô  sớm tâm lạnh như sắt.    vì , khi đối diện với một quần thể nhỏ khiếm khuyết một phương diện nào đó,  là bọn họ  sợ chết, nhưng cô vẫn  cảm giác  đành lòng. Ngay lúc nãy thôi, lúc thấy khóe miệng lão Lưu rỉ máu, trong lòng cô cảm thấy vô cùng  thoải mái, giống như thực sự coi đám bệnh nhân  thành thủ hạ của .
Bách Hợp thầm mắng  bệnh  nhẹ, nếu như lòng  ác độc, nên để cho đám bệnh nhân  xông lên, bản   thì  ở phía  hưởng lợi, nhưng   dây thần kinh nào của cô  chập mạch. Đóng vai  hùng gì chứ, quả nhiên  bệnh viên tâm thần là sai lầm !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-131-o-trong-benh-vien-tam-than-11.html.]
“Tiểu Hợp,  là cô gia nhập  đội của ,  sẽ thả cho một con đường sống, thế nào?” Dương Diệc Nho mỉm   Bách Hợp đang hiên ngang lẫm liệt  giữa đám   mặt, bàn tay khẽ động,   chút buồn bực gạt mấy sợi tóc rối vốn đang rủ  trán   ót, chỉ còn  vài sợi tóc ngắn rũ  trán, để lộ vầng trán cao  ngoài, tăng thêm mấy phần ngang ngược bướng bỉnh, mang  cảm giác tà mị, bớt  mấy phần tao nhã  đó. Gã tháo kính , để lộ đôi mắt đen trong suốt, đôi con ngươi sâu thăm thẳm,  và  chút quỷ dị.
Hẳn là  nhà họ Dương  ai từng thấy bộ dáng  của Dương Diệc Nho, Dương Diệc Phong   mở miệng  chuyện, Dương Diệc Nho gõ gõ ngón tay, “bùm” một tiếng, đầu của Dương Diệc Phong như nở hoa,  đỉnh đầu  một thứ chui , đầu  giống như màn sương máu, vị trí vốn là nơi Dương Diệc Phong  như  trải qua trận mưa máu, t.h.i t.h.ể  đầu rơi xuống mặt đất, một con trùng trong suốt nhanh chóng thoát kén thành bướm, từ từ bay đến  tay Dương Diệc Nho  ngừng .
“Cổ thuật? Cổ tơ hồng là do mày dạy Dương Tĩnh Dung?” Biến cố đột ngột xảy  như  khiến cho  nhà họ Dương ngẩn ,   nên lời, từ lúc  thấy cổ trùng , Bách Hợp như chợt hiểu rõ, trừng to mắt, theo  bản năng chỉ  Dương Diệc Nho : “Mày học  từ ?”
Dường như Dương Diệc Nho còn bất ngờ hơn cả cô,  đó  nhịn  mà cúi đầu  khẽ: “Ha ha ha, lão già  còn   trời  đất chỉ  duy nhất cái ,  ngờ  đời  cũng  chuyện lão đoán sai.” Dương Diệc Nho tự  một  cả buổi, giờ đây   ai dám  gì gã, còn t.h.i t.h.ể của Dương Diệc Phong đang   mặt đất thì co giật theo phản xạ,    thấy đều rét run trong bụng, thủ đoạn  quá đáng sợ, tận mắt  thấy một  ở  mặt  nổ tung đầu,    chịu nổi hai chân run lẩy bẩy.
Vì chiếm đoạt tài sản của Dương Thiên Thành,  sợ là  khi lão c.h.ế.t thì  hai bàn tay trắng, con nuôi của nhà họ Dương ở xa từ khắp nơi  thế giới đều đồng loạt bay về đây, lúc  đang tập trung ở phòng khách,  khéo để cho Dương Diệc Nho  cơ hội một lưới bắt trọn. Bách Hợp  thấy tình cảnh như  trong lòng cảm thấy rét run, đồng thời cũng  chút hả hê. Đám con nuôi  của nhà họ Dương thấy lợi quên nghĩa. Vốn   là con cháu của  nhà họ Dương, Dương Thiên Thành nhận nuôi bọn họ, những     ơn thì thôi,  còn đẩy đứa con gái ruột thịt duy nhất của Dương Thiên Thành  trong viện tâm thần, hiện nay ác nhân  ác nhân trị, thật đúng là báo ứng mà,  sai chút nào.
“Sao Tiểu Hợp cũng  cổ thuật ?” Ban đầu Dương Diệc Nho  hạ độc nguyên chủ, thực tế là do cô  xứng  như , cũng chỉ là một cô đại tiểu thư  nuôi dưỡng trong khuê phòng mà thôi, suốt ngày chỉ  ăn uống vui đùa đến trường  sách. Gã  cần hạ độc Dương Bách Hợp bởi tự gã cũng  thể loại bỏ, nhưng   tại  mà Dương Tĩnh Dung  sống c.h.ế.t  dọa cô  đến phát điên,  nhắc đến Dương Tĩnh Dung, cái gọi là quan hệ hợp tác cũng chỉ là suy nghĩ một chiều từ phía ả  mà thôi. Dương Tĩnh Dung  hợp tác với  để chiếm đoạt nhà họ Dương, mà thực  thì Dương Diệc Nho   để nhà họ Dương  trong mắt.