“Lộc Trượng Khách   sai,  điều  vốn nên  trói   giường của ngươi     mà thôi, ái cơ mà Vương gia mới nạp    trói mang  trong phòng ngươi, nên  thấy thú vị, liền xen  một hồi.” Bách Hợp đá Phạm Diêu đang sống  bằng c.h.ế.t   mặt đất một cước, chỉ  một tiếng ‘Răng rắc’ nhỏ vang lên,  mặt Phạm Diêu  nhịn  lộ  vẻ đau đớn, lúc  nàng mới  lên hai tiếng: “Quang Minh hữu sứ Phạm Diêu, vì nghiệp lớn của Minh giáo, ngươi thật đúng là  năng lực ah, giả câm giả điếc nhiều năm, cũng  tiếc tự hủy dung mạo, hy sinh như , thật đúng là khiến cho    nhịn  đều  vỗ tay trầm trồ khen ngợi ngươi!”
Bách Hợp  dứt lời, sắc mặt    tháp đều  đổi.
Lúc  thanh danh của Minh giáo Quang Minh tả hữu sứ là vang dội cỡ nào, hai  đều là thế hệ kinh tài tuyệt diễm, võ công càng nổi tiếng hơn, chỉ là  khi Giáo chủ Minh giáo Dương Đỉnh Thiên  mới qua đời, trong giang hồ liền  còn   đến tin tức của Phạm Diêu nữa,    lão   c.h.ế.t ,    lão   quy ẩn , cũng    lão   trở về Tây Vực, đủ  cách , nhưng   nghĩ đến lúc  Bách Hợp trông như mới chỉ mười mấy tuổi   cất tiếng  liền kêu  cái tên Phạm Diêu .
Phải , trong giang hồ mặc dù  truyền thuyết về Phạm Diêu, nhưng lúc Phạm Diêu biến mất, Bách Hợp có khả năng còn  sinh , lúc    thấy nàng  lên tiếng liền    phận của Phạm Diêu, đều cảm thấy hết sức ngạc nhiên, gương mặt xinh  của Triệu Mẫn  càng trầm xuống, nghiêm nghị quát: “Nói bậy! Khổ đại sư là do Vương công Mông Cổ hiến cho Phụ vương, lai lịch   Phụ vương  tra rõ ràng đến từng chi tiết, lúc  chỉ là một đầu đà mải nghệ múa võ ở Tây Vực mà thôi,    thể là Quang Minh hữu sứ gì chứ?” Phạm Diêu ẩn  trong phủ Nhữ Dương Vương một  chính là gần hai mươi năm, Triệu Mẫn  thể  là lão   lớn lên, quan hệ với lão  cũng  là thầy  là bạn, một chút lời tâm sự của con gái cũng  thích  cho lão  . Lúc   thấy Bách Hợp  mở miệng  bóc trần  phận chân thật của Phạm Diêu, điều  đả kích Triệu Mẫn cực kỳ lớn, nên trong chớp mắt liền  chút nghĩ ngợi mà phản bác.
Mặc dù thiên tư nàng  thông minh, nhưng  bởi vì quá mức tin tưởng Phạm Diêu, nên  lúc  tuy ngoài miệng  chịu tin, nhưng kỳ thật trong lòng cũng  khỏi sinh  vài phần hoài nghi, chỉ cần  nghĩ đến  đây chính  tin tưởng và tôn trọng Khổ Đầu Đà cỡ nào, mà bây giờ lão   có khả năng là Quang Minh hữu sứ, cũng mai phục trong Nhữ Dương Vương phủ, thì trong nội tâm liền khó chịu dị thường, sắc mặt cũng trở nên khó coi theo.
“Chẳng lẽ Quận chúa sợ  lừa ngươi?” Bách Hợp  đến đây, liền  khẽ, nàng  méo miệng một chút, lộ  bộ dáng quái lạ của chính  khi ở  mặt Triệu Mẫn  đây, Triệu Mẫn thoáng cái liền nhận  nàng, buột miệng hô: “Hàn Bách Hợp?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-149-ai-thiep-cua-nhu-duong-vuong-4.html.]
“Xác thực là .” Bách Hợp nhẹ gật đầu,    gương mặt Phạm Diêu đang tràn đầy thần sắc kinh ngạc  mỉm : “Lúc  Quang Minh hữu sứ và Dương Tiêu cùng  xưng là Tiêu Dao nhị tiên, hôm nay cần gì  giả câm giả điếc chứ? Chẳng lẽ ở trong phủ Nhữ Dương Vương hai mươi năm,  khiến cho ngươi  thật sự quên cách  chuyện ? Không thể nào,  thấy lúc ngươi thông đồng với đám  Trương Vô Kỵ của Minh giáo    chuyện  lưu loát ?”
Bách Hợp  mới dứt lời,  mặt Lộc Trượng Khách liền hiện  mấy phần kinh sợ. Phạm Diêu ho hai tiếng, chau mày  chằm chằm  Triệu Mẫn, tuy  mặt  bày  vẻ trấn định, nhưng đôi tay giấu  ống tay áo  siết chặt , hiển nhiên ở sâu trong nội tâm  hề bình tĩnh giống như ngoài mặt lão  biểu hiện .
“Từ  khi Dương Đỉnh Thiên chết, ngươi hoài nghi Thành Côn và  Mông Cổ cấu kết hại c.h.ế.t Giáo chủ, cho nên nhằm dò xét tin tức giúp cho các   trong giáo, liền  tiếc tự hủy dung mạo,  trộn  trong Tây Vực,  đó  Vương công tiến cử, bước  phủ Nhữ Dương Vương, một  chính là hai mươi năm. Lúc  ngươi khuyên Quận chúa sai  đuổi bắt chúng tăng Thiếu Lâm, là vì  Minh giáo tẩy rửa thoát tội, cho nên  liên hệ với  trong Minh giáo một  nữa, lúc  liền dùng cơ nhân của Vương gia định hãm hại Lộc Trượng Khách, buộc sư     mưu phản, cũng thuận tiện lấy  thuốc giải cứu  trong Lục Đại phái, khiến cho danh vọng của Minh giáo có thể đạt tới điểm cao nhất trong võ lâm, đúng ?”
Tuy Phạm Diêu   thừa nhận, nhưng lúc  thấy Bách Hợp chỉ mỉm  vậy mà    hết ý định hợp mưu của lão  và đám  Trương Vô Kỵ đến từng chi tiết, thì  khỏi giật  đến mở to hai mắt, trong nội tâm nghĩ: Dưới tình huống cả một đám cao thủ đều tập hợp như thế , vậy mà còn   lặng yên  một tiếng động ẩn núp ở tại bốn phía thám thính tin tức của Minh giáo đến rõ ràng từng chi tiết, trong lòng  khỏi phát lạnh, sắc mặt liền bắt đầu  chút khó coi.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Tại lúc  tình huống bí mật đều   vạch trần, Phạm Diêu cũng  định  tiếp tục giả ngu nữa, ở  mặt  sáng mắt   tiếng lóng, Bách Hợp   bản lĩnh có thể giấu diếm  Trương Vô Kỵ và   trong Minh giáo cùng với lỗ tai của , thì liền   thể chứng minh võ công của Bách Hợp cao hơn   nhiều, nghĩ đến mưu đồ của Minh giáo thành  bại chỉ trong một  hành động , thời khắc mấu chốt  đột nhiên xuất hiện một tên Trình Giảo Kim phá hỏng đại sự của Minh giáo, ánh mắt Phạm Diêu hiện lên tia oán độc, nếu lúc   còn  thể nhúc nhích , thì  nhất định sẽ lấy mạng của Bách Hợp!