Chính là ngay cả Dương Tiêu đang  cũng  chỉ là một lời  suông mà thôi, bởi   mới  xong, bắt gặp Trương Vô Kỵ  lên tiếng, liền đều trầm mặc.
Không   trong Lục Đại phái, chỉ  trong Vạn An tự ngoại trừ  Chu Chỉ Nhược , còn   của Võ Đang nữa, cho dù Trương Vô Kỵ  cứu  khác, nhưng  của Võ Đang và Chu Chỉ Nhược trong phái Nga Mi thì  nhất định  cứu,   giãy dụa  dậy, phun  một ngụm m.á.u đen,  cố gắng nén xuống cơn đau nhức kịch liệt trong lồng ngực,  : “Dương tả sứ  cần nhiều lời, chuyện hôm nay bất luận như thế nào thì các sư thúc bá của  là nhất định  cứu, chuyện    là chuyện riêng của một  Trương Vô Kỵ,  liên quan đến Minh giáo, c.h.ế.t  sống  cần bàn, xin chư vị hãy nhanh chóng rời khỏi đây.”
Mọi    lời  của  , đều cực kỳ thương cảm, nhớ đến tình cảnh Trương Vô Kỵ dùng lực lượng một  bảo vệ của   bình an  Lục Đại phái lúc , đám  Dương Tiêu liền trầm mặc, ngược  cũng    còn dám   đề nghị lui  nữa. Phạm Diêu ho hai tiếng, tuy  nãy lão   trọng thương, nhưng Bách Hợp cố ý giữ  cho lão  một mạng, khi lão  rơi xuống tháp  ngã lên  Trương Vô Kỵ,   lót ở  nên kỳ thật thương thế của lão  cũng  nặng lắm,  nãy chỉ là vì mới rơi từ  cao xuống cho nên nhất thời  thở , lúc  tỉnh  liền ho hai tiếng: “Giáo chủ và chư vị   trong giáo rời khỏi đây  , nơi   một nhân vật cực kỳ nguy hiểm…” Lão  còn   hết, thì liền  thấy tiếng tay áo phấp phới ở giữa  trung,   ngẩng đầu , liền bắt gặp Bách Hợp  nhảy xuống khỏi  khỏi tầng lầu  tháp, như đang   một cái cầu thang vô hình, chậm rãi  từ  trung xuống mặt đất.
Đám  Dương Tiêu trái  liền hít  một  khí lạnh, ngay cả sắc mặt của Vi Nhất Tiếu cũng đều  đổi, lão  luôn tự cao rằng chính  am hiểu vận dụng khinh công, nhưng lúc   thấy Bách Hợp lộ  chiêu thức , nếu là lão  thì tuyệt đối cũng  thể  , bởi  giật  đến nỗi thật lâu    lời, bờ môi run rẩy : “Chỉ sợ Túng Vân Thê (thang vô hình giữa  trung) của Võ Đang do Trương chân nhân sáng chế , cũng  gì hơn cái .”
Lúc Bách Hợp đáp xuống đúng lúc   lời ,  nhịn    tiếng. Nàng luyện  luyện  Cửu Dương Chân Kinh nhiều  như ,  quen tay giỏi việc, một  chỗ trong Cửu Dương Chân Kinh mà  nhiều    khả năng đoán  thì với nàng  tự nhiên trôi chảy như hô hấp , nàng   thế giới   15 – 16 năm, lúc  khi trở thành Diệt Tuyệt  luyện Cửu Dương Chân Kinh hơn năm năm, cũng   thể cân sức ngang tài với Trương Tam Phong , hôm nay trải qua hơn mười năm, coi như tu vi của Trương Tam Phong thâm hậu, nhưng đến cùng ông   lớn tuổi, nếu thật sự bàn về đối thủ, chỉ sợ Trương Tam Phong cũng   là đối thủ của Bách Hợp.
“Trương giáo chủ, Quang Minh tả sứ Dương Tiêu, Bạch Mi Ưng Vương Ân Thiên Chính cùng với các chư vị Minh giáo khác,  đầu gặp mặt, thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.” Bách Hợp nhẹ gật đầu với Trương Vô Kỵ, nàng  dứt lời, khuôn mặt Tiểu Chiêu liền  đỏ lên, nhưng đám  Bố Đại hòa thượng cùng với Chu Điên thì  nổi trận lôi đình,  nhịn  xì một tiếng khinh miệt: “Cái gì gọi là các chư vị khác, đại gia   đổi tên   đổi họ, Chu Điên gia gia của ngươi là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-150-1.html.]
“Hừ, khẩu khí thật là lớn, Vi Nhất Tiếu  lĩnh giáo cao chiêu của vị cô nương một chút.”
“…” Bách Hợp  nghĩ tới một câu  trong lúc vô tình của chính   dẫn tới sự bất mãn của đám  , kỳ thật nàng cũng   cố ý  khinh thường đám  Chu Điên, nhưng so với Trương Vô Kỵ, thì bọn họ xác thực cũng   gì  đáng giá để chính  coi trọng cả, nàng   mở miệng  chuyện, thì Tiểu Chiêu  mặc kệ Trương Vô Kỵ, lập tức nhấc chân bước đến,  chằm chằm  Bách Hợp : “Vị cô nương  trông cực kỳ quen,      từng gặp ?”
Thấy ánh mắt nàng  lộ  thần sắc kinh diễm như  như , Bách Hợp trầm mặc xuống, nàng theo bản năng cảm thấy ánh mắt Tiểu Chiêu  chút quái lạ, nhưng trong  thời gian ngắn   nhớ  đó là cái gì, giống như mình  quên một chuyện gì đó  quan trọng, nhưng đến cùng là chuyện gì thì nàng  giống như  nhớ  , nàng mỉm  với Tiểu Chiêu: “Tiểu Chiêu cô nương.”
“Cô nương cũng  Tiểu Chiêu ?” Ánh mắt Tiểu Chiêu hiện lên thần sắc vui mừng,   mở miệng  chuyện, Trương Vô Kỵ liền giống như nhớ  cái gì đó, kéo nàng  : “Tiểu Chiêu, nguy hiểm.”
“Rốt cuộc ngươi là ai? Thương thế của Phạm hữu sứ   do ngươi  ?” Vi Nhất Tiếu mặc áo xanh, khuôn mặt bình tĩnh, mở miệng hỏi, lúc ánh mắt Bách Hợp rơi xuống  lão  liền mang đến cho lão  một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc, giống như  dã thú cực kỳ nguy hiểm nào đó  chằm chằm , trong lòng lão  sinh  mấy phần sát ý, ngay tại lúc định  tay  bắt lấy Bách Hợp để tra hỏi, nhưng ai ngờ  hình  mới khẽ động, cánh tay đang duỗi  của lão  còn  bắt  Bách Hợp,  mặt còn đang lộ  nụ  mừng rỡ, thì Bách Hợp  đá cho lão  một cước.
Một cước , Vi Nhất Tiếu thấy cực chậm, rõ ràng lão   thấy rõ động tác của Bách Hợp, nhưng  thể  thật giống như đột nhiên  tránh  , n.g.ự.c của lão   một lực thật mạnh nên cho một kích, lực đánh mạnh như ngàn cân nện    , cả trái tim đau nhức kịch liệt còn  kịp truyền lên não, thì Vi Nhất Tiếu   khống chế nổi bay thẳng  ,  đường đập trúng nhiều   Minh giáo, hơn nữa ngay cả Giáo chủ Trương Vô Kỵ chạy đến đỡ lão  cũng  bức  lui về phía  đến cả bảy tám trượng, Trương Vô Kỵ  càng hô to một tiếng, cái trán toát  mồ hôi lạnh, vận khí  chân, khó khăn lắm lúc  hai  mới  vững .