“Ân oán cá nhân! Không liên quan đến  khác,  chỉ g.i.ế.c Phạm Diêu và Vi Nhất Tiếu, những  khác  thể rời khỏi đây, lui về Ba Tư,  sẽ liền bỏ qua chuyện cũ.” Bách Hợp vung tay lên,  mặt lộ  nụ  nhẹ nhàng: “Ta chỉ là báo thù cho chính  mà thôi, nếu  phục,  tìm c.h.ế.t cũng  liên quan đến .” Cái c.h.ế.t của nguyên chủ ngay từ đầu là do Dương Tiêu đề nghị,   đó   Vi Nhất Tiếu bắt  đưa lên giường của Lộc Trượng Khách, cuối cùng là  Phạm Diêu tự tay đánh cho thất khiếu chảy m.á.u mà chết, t.h.i t.h.ể cuối cùng  che giấu tại  nền đất của Vạn An tự. Những  lên quan , nàng tất nhiên sẽ  tha cho một tên nào, nhưng dù Bách Hợp   tan rã Minh giáo Trung Thổ, cũng  nhất định  dựa  g.i.ế.c  để đạt , nếu ngày nào đó Chu Nguyên Chương  bản lĩnh bắt đầu từ  0, thì đương nhiên Bách Hợp cũng sẽ   xen  việc của  khác.
 lúc  vì  thành tâm nguyện giúp nguyên chủ, Minh giáo  thể  diệt. Nếu  thể g.i.ế.c ít , thì tất nhiên nàng  nhất định cứ nhất quyết  g.i.ế.c  mới diệt  Minh giáo, chỉ cần đánh tan mấy tướng lãnh đầu đàn, thì  phía  sẽ tự nhiên   nên trò trống gì.
Ánh mắt Trương Vô Kỵ hiện lên thần sắc bi thương,    Vi Nhất Tiếu  mặt đất, cố nén khó chịu trong lòng lạnh lùng : “Cô nương, xem như  báo thù, thì thủ đoạn của cô nương    quá độc ác  ?” Hắn cũng  chuyện  xác thực là Minh giáo  sai, nhưng ai  thể nghĩ đến một cơ nhân của Nhữ Dương Vương   bản lĩnh đến như , nếu là nữ nhân bình thường thì thôi, c.h.ế.t cũng  c.h.ế.t , ít nhất nàng  c.h.ế.t vì gia quốc đại nghĩa, coi như là c.h.ế.t  ý nghĩa, nhưng dường như hiện tại    bản lĩnh nên   cam lòng chết, trong lòng Trương Vô Kỵ thật sự loạn như ma, vốn tính cách của    là  quả quyết,  thực tế, ngoại trừ  lòng hiệp nghĩa , thì   cũng  thích hợp  đầu một giáo, chỉ  điều bởi vì   ngăn cơn sóng dữ, cứu    Minh giáo mới khiến cho   tâm phục khẩu phục trở thành chủ nhên của Minh giáo mà thôi, luận nhanh trí,    bằng Dương Tiêu, mà  đến lực nhẫn nại,     bằng Phạm Diêu, tâm ngoan thủ lạt  càng  sánh bằng những  còn  trong Minh giáo, lúc  gặp  tình huống như ,     phân rõ  trái nhưng   đành lòng chứng kiến  trong Minh giáo thương vong, bởi  cũng  hiện lên thần sắc do dự.
“Chỉ là  oán báo oán,  thù báo thù mà thôi, Trương giáo chủ  mặt, là cũng  giống như Vi Nhất Tiếu ?” Bách Hợp liếc Trương Vô Kỵ, mỉm  : “Tuy    g.i.ế.c   liên quan, nhưng cũng    dám giết.”
“Bách Hợp, dừng tay!”
“Cô nương, xin dừng tay!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-151-1.html.]
Trên tháp cao   động tĩnh phía , Triệu Mẫn và Chu Chỉ Nhược đều  khỏi hô to lên, cũng chính bởi vì  hai  đối lập ở phía , Tiểu Chiêu  trầm mặc, nên càng khiến cho   chú ý hơn, mà ngay cả Bách Hợp cũng  Tiểu Chiêu, trong nội dung vở kịch Ỷ Thiên, Tiểu Chiêu yêu Trương Vô Kỵ  thua kém bất cứ một ai, cuối cùng khi đang  đường tìm kiếm Tạ Tốn,  gặp   trong Thánh Hỏa giáo Ba Tư,  đưa về Ba Tư  Thánh nữ.
“…” Nghĩ đến đây, Bách Hợp suýt nữa bắt lấy tóc hét lên, nàng  nhớ  chỗ nào  đúng rồi, nàng cũng  nhớ  chỗ nào quái lạ ,  bộ đều vì Tiểu Chiêu là Thánh nữ,   nàng còn  một cái Lời Chúc phúc của Thánh nữ c.h.ế.t tiệt!
Lúc  Bách Hợp    nước mắt, nàng nhớ đến lúc  Lý Duyên Tỉ  từng  với nàng, một khi    Lời Chúc phúc của Thánh nữ , thì về   dễ dàng đạt  sự ái mộ và ưu ái của Thánh nữ,  nhịn  da đầu liền run lên.
Khó trách  khi Tiểu Chiêu gặp nàng thì thần sắc quái lạ, mang theo mấy phần cảm giác khiến cho nàng sởn hết cả gai ốc,    nhớ    cất giữ cái Lời Chúc phúc của Thánh nữ c.h.ế.t tiệt , lúc  nhớ , khóe miệng Bách Hợp  khỏi lộ  một nụ  khó coi, lúc   càng   g.i.ế.c Trương Vô Kỵ nữa. Đã   Trương Vô Kỵ, ai chạy tới kéo giá trị ái mộ của Tiểu Chiêu giúp nàng? Có kinh nghiệm  nữ nhân yêu thương nhung nhớ một   đủ , nàng thật sự   thể nghiệm  thứ hai !
Tuy tên của nàng là Bách Hợp, nhưng bản  nàng cũng   là Bách Hợp ah.
Thần sắc  mặt Bách Hợp trong nháy mắt trở nên hết sức khó coi, ánh mắt Tiểu Chiêu một mực rơi   nàng, giống như con ngươi cũng  chuyển động , Bách Hợp càng cảm thấy   căng cứng. Vì tránh  ánh mắt của Tiểu Chiêu, Bách Hợp thở  một  thật dài, cố ý  thoáng qua  tháp cao: “Trương giáo chủ,  đấu với , ngươi cũng nên  qua một bên điều tức một phen , cũng để cho  cứu những   lầu xuống     tiếp.”