Trong một đám  như , Bách Hợp mặc một bộ váy dài bằng lụa mỏng màu màu vàng nhạt,   là áo lụa trắng  mỏng, cái yếm xanh biếc bao vây lấy bộ n.g.ự.c như ẩn như hiện,  trong một đám nữ nhân giống như  ăn khói lửa nhân gian thế , bởi vì chút khác biệt đơn giản của nàng liền khiến cho nàng nổi bật lên.
Tiểu mỹ nhân vốn chính là ăn mặc thế nào thì cũng đều xinh , nhất là ngũ quan của Lam Bách Hợp căn bản  tinh xảo, lúc Bách Hợp bước đến hoa viên bắt gặp đám nữ nhân đang mượn ngắm hoa nhưng kỳ thực là đang đợi Hoàng đế , thì  mặt họ đều  khỏi cùng cứng đờ, trong mắt đều hiện lên mấy tia lửa.
“Hợp quý nhân đến.” Hiền phi  địa vị cao nhất trong đám nữ nhân , vốn nàng  chỉ là con gái của quan tứ phẩm thôi, nhưng  khi Lam Bách Hợp  cung, thì dung mạo của nàng  là xuất sắc nhất trong hậu cung,    chút  sủng ái, trong một tháng hầu như đều  ba bốn ngày Tề Ngự Phong sẽ nghỉ ở chỗ của nàng , bởi  nên  sinh  một đứa con gái, nương tựa theo sủng ái và công lao con nối dõi, bây giờ mới lên tới vị trí Hiền phi một trong tứ phi. Nếu   về   một đám tiểu mỹ nhân Nam Chiêu , trong đó dung mạo của Lam Bách Hợp  áp nàng  đến gắt gao, thì chỉ sợ hiện tại nàng  vẫn còn  thể sủng quan hậu cung, bởi  nàng  là  hận Bách Hợp nhất trong đám nữ nhân , trong tình tiết của vở kịch giai đoạn đầu   trong hậu cung đều đối phó với nguyên chủ mà  để ý đến Lý Bảo Xu, công lao của Hiền phi  thể  là  thể bỏ qua.
Bách Hợp  gần đây Hiền phi  ưa , cho nên lúc  thấy nàng   chuyện nhưng thần sắc  lãnh đạm, liền thức thời khụy gối hành lễ: “Bái kiến Hiền phi tỷ tỷ.”
Một câu tỷ tỷ,  tim Hiền phi đau nhói, vốn nàng  cũng là trẻ tướng mạo xinh , hôm nay còn  tới hai mươi, nhưng hết   tới  khác mới tiến cung   mấy năm,  nghênh đón một đám tiểu mỹ nhân gốc Nam Chiêu quốc, thì nàng   trở thành lão nhân trong nội cung, hiện tại Hoàng thượng cũng  sủng nàng  giống như   nữa, trong một tháng đến cung điện của nàng  còn  tới ba ngày, mà hai  trong đó là nàng   dùng con gái mới  thể mời Hoàng thượng đến. Lúc  vốn là một câu   nghiêm túc của Bách Hợp, nhưng bởi vì trong lòng Hiền Phi  vui, cho nên liền   những hàm nghĩa khác, nàng  liền  như   thấy Bách Hợp ,  đầu   với  bên cạnh,   cũng    là nàng  cố ý  cho Bách Hợp khó chịu, nên cũng đều  lượt phối hợp.
Chiêu  lúc  Vương quý nhân  từng dùng, trong lòng Bách Hợp  lạnh hai tiếng,   mở miệng nhắc nhở Hiền phi, thì giọng  của Tề Ngự Phong  truyền tới: “Đang  gì mà náo nhiệt như thế?”
Mọi   thấy câu hỏi ,  mặt từng  đều hiện lên thần sắc kinh hỉ, ngay tại khúc cua trong đầy cây quế trong ngự hoa viên, Tề Ngự Phong mặc một  thường phục minh hoàng đang dẫn hai thái giám tùy   tới bên , ánh mắt Hiền phi hiện lên tia mê say, nhưng Tề Ngự Phong  liếc nàng  lấy một cái, trực tiếp  tới bên  Bách Hợp, kéo nàng lên: “Chẳng lẽ ái phi  trẫm sắp tới, cho nên hành lễ ở đây chờ sẵn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-190-kho-dau-he-thong-sung-phi-9.html.]
Sắc mặt Hiền phi  chút khó coi, bờ môi giật giật, trừng Bách Hợp như đang cảnh cáo, nhưng Bách Hợp   thèm  nàng , chỉ là lười biếng vươn tay sửa sang  tóc, bắt gặp ánh mắt hung dữ đang  nàng của những  xung quanh, liền cố ý   thần sắc nhu nhược như   xương: “Đâu chỉ riêng mỗi    Hoàng thượng sắp tới,   các vị tỷ tỷ đều  chuẩn  xong từ lâu  ?” Tuy   đều  tâm tư như , nhưng đột nhiên liền  Bách Hợp vạch trần như , thì  mặt của  nhiều  đều  nén  giận, sắc mặt của từng  đều căng phồng đến đỏ bừng.
Tề Ngự Phong bắt gặp thần sắc  hổ cố nén giận của mấy  xung quanh, nụ  bên khóe miệng càng sâu hơn,  ôm chặt lấy Bách Hợp,  nghiêm mặt : “Các ngươi  ở đây, nha đầu   hươu  vượn, trẫm  dạy dỗ nàng !”
Hiền phi  thấy thế liền  chút sốt ruột, cả đám bọn họ  chờ ở đây cả buổi,  phơi nắng nữa, chính vì là  câu Tề Ngự Phong về cung , chỉ  điều bây giờ Tề Ngự Phong đúng là  xuất hiện, nhưng  đến   Bách Hợp câu , trong lòng Hiền phi thầm hối hận lúc   nên cố ý  khó nàng  ở  mặt  , nếu   Hoàng thượng sẽ tới  lúc , thì  Hiền phi sẽ nhường cơ hội nổi bật cho nàng, nhưng lúc  hối hận cũng  muộn, ngay tại lúc nàng  đang định  dùng danh nghĩa của con gái mời Tề Ngự Phong đến cung   một lát, thì một giọng  mềm mại  vang lên: “Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến. Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến.” (*)
(*) Hai câu đầu trong bài Mộc lan hoa lệnh – Nghĩ cổ quyết tuyệt từ giãn hữu (Mộc lan hoa lệnh – Theo ý thơ quyết dứt tình xưa gửi bạn) của Nạp Lan Tính Đức  còn gọi là Nạp Lan Dung Nhược. Dịch thơ: Nếu nhân sinh chỉ như lúc mới gặp, thì   chuyện gió thu  chiếc quạt đau lòng. Bỗng dưng cố nhân  lòng,   là lòng  luôn dễ đổi .
Giọng    chút phiền muộn,  thấy như xa lạ, nhưng   giống như  từng  thấy ở  , một cỗ dự cảm  liền dâng lên trong lòng Bách Hợp, tất cả   đều    sang hướng mà lúc nãy Tề Ngự Phong  mới xuất hiện,  thấy bóng ,  chỉ bắt gặp một làn váy xanh biếc như ẩn như hiện trong tán cây.
“Tiểu chủ  mới hết bệnh,  bằng trở về phòng nghỉ ngơi một chút  ạ.” Hẳn là  cung nữ đang khuyên, có thể  xưng là tiểu chủ  thì chứng tỏ vị phân  cao,   mới ngâm thơ  lẽ chỉ là một tiểu chủ trong cung nào đó thôi. Quả nhiên, giọng  động lòng    vang lên: “Nắng xuân tươi  như thế, nếu    thưởng thức, chẳng  là đáng tiếc ?”