“Đại soái, tình hình giờ  như , xin ngài rời  , bọn thuộc hạ sẽ nghĩ biện pháp.” Một lính hải quân với vẻ mặt bối rối, cúi đầu quỳ gối tay ôm n.g.ự.c  nhúc nhích  mặt đại soái. Tình cảnh  mắt rõ ràng  ngoài tầm kiểm soát, nhà họ Bàng lúc  cũng  sớm luống cuống, Ma Ngang là trung tướng nhưng cũng  khống chế nổi sự việc. Dù đại soái  bản lĩnh đối kháng, nhưng ông là hi vọng của cả Đế quốc,  thể dễ dàng chịu  việc ông xảy  chuyện ngoài ý . Trong lòng  bộ đám hải quân  quân hạm đều nghĩ , bọn họ  dùng thế lực cùng với tính mạng của chính  để bảo hộ  đàn ông  đến tận phút cuối cùng!
“Không cần.” Người đàn ông phất tay, trong giọng  lộ  mấy phần vui mừng cùng hạnh phúc, dường như còn lờ mờ kèm theo mấy phần kích động: “Đứa nhỏ nghịch ngợm, trốn lâu như , rốt cục cũng xuất hiện!”
Lúc binh lính   chút bó tay    , Ma Ngang   bọn Hải hoàng thú  mắt , da đầu run lên: “Cô gái, cho dù ngày  Lị Lị  hiểu nhầm cô, nhưng cô cũng  chết, hiện tại gây  trận chiến lớn như thế để  cái gì? Ma Ngang  dùng danh nghĩa trung tướng thề, chỉ cần hôm nay cô lui  ngoài, chúng  liền đem  chuyện hóa thành , hải quân cũng sẽ   khó dễ cô.”
“Đã muộn,  cái c.h.ế.t của  , tất cả đều  muộn .” Bách Hợp  lạnh  tình cảnh  mắt, trong lòng  khỏi cảm thấy phẫn nộ: “Nếu ngay từ đầu  chỉ  trút giận, thì lúc  suy nghĩ của    đổi, nhà họ Bàng hại c.h.ế.t  !   rõ các   thủ đoạn, cho dù hôm nay   sống  mà  khỏi đây,  cũng tuyệt đối  buông tha cho nhà họ Bàng!”
Trước mặt nhiều  như , Ma Ngang xem như là  lời bồi tội  Bàng Lị Lị , thế nhưng Bách Hợp    cảm kích, việc   cho Ma Ngang cảm thấy  chút  vui. Sắc mặt đanh : “Cô gái, cô đừng rượu mời  uống   uống rượu phạt.  chỉ   dẫn đến thương tổn lớn hơn thôi, cũng   thật sự sợ cô. Dù thực lực Hải hoàng thú hơn , nhưng cô đừng tưởng rằng   Hải hoàng thú,  sẽ sợ cô! Cô cùng lắm chỉ là hải tặc nho nhỏ, coi như hôm nay  đem cô hành quyết, cũng là thiên kinh địa nghĩa (lý lẽ chính đáng)!”
Bách Hợp    xong lời , nhắm hai mắt . Cô nhớ tới Lý Yến Tu  mới đột ngột  , lúc  trong lòng   đau xót  hiểu, ánh mắt cô càng càng lạnh như băng. Đang  để cho đám Hải hoàng thú hủy diệt nhà họ Bàng, dù cho kết quả cuối cùng    khả năng trở , dù cho hôm nay cô c.h.ế.t tại nơi …
“Tiểu Hợp.” Một giọng nam ôn hòa hiền hậu từ  xa vang lên, xung quanh truyền đến âm thanh hít khí, Bách Hợp cũng    đầu , chỉ là đối với vẻ mặt thoạt   thương của Bàng Lị Lị với Ma Ngang đang che chở cô  : “  sợ các  đối phó  như thế nào, nhưng  vẫn   sáng tỏ.      hải tặc, Bàng Lị Lị vu oan  để nâng thanh danh của cô . Hại c.h.ế.t bạn sống nương tựa  của , hải quân   cùng nhà họ Bàng hợp tác,  giờ coi như  là hải tặc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-203-dai-hai-cau-chuyen-khong-noi-dung-11.html.]
Vì cái danh  mà oan uổng chừng mười năm, giờ một ngày  tự nhiên từ bỏ, trong lòng Bách Hợp  khỏi cảm thấy nhẹ nhõm. Cô chỉ     khác  oan, Bàng Lị Lị cho cô oan khí ,  để cho cô nhịn đủ hơn mười năm, nếu như nguyên chủ cũng  thế, trong lòng Bách Hợp  hiểu cảm thụ của cô  đấy. Hiện tại chính cô cũng  chịu nổi cục tức , nếu nguyên chủ cũng hận Bàng Lị Lị, Bách Hợp thật  thể cảm nhận rõ loại cảm giác .
Đám Hải hoàng thú dường như cảm nhận  phẫn nộ của Bách Hợp, đều  kiên nhẫn yên lòng. Trong quân hạm hải quân  dựng chiến pháo, ánh mắt Bách Hợp dừng  ở đám  nguyên tố pháp sư,  mới triệu  Quỷ Thủ ,  hao tốn sạch hơn nửa pháp lực của bọn họ, cho dù là pháp sư tài giỏi, giờ  mặt mấy kẻ  cũng chưng  vài phần mệt mỏi.
Ánh mắt Bách Hợp lộ  sát ý,  đầu tiên vì cảm giác của  mà cô  g.i.ế.c , chứ   là do   nguyên chủ  thành nhiệm vụ! Cô vọt tới hướng pháp sư nguyên tố, Ma Ngang  lạnh một tiếng: “Không  tự lượng sức .”
Ngay ngắn nhắm bệ pháo  cô, bóng Bách hợp như chớp, rốt cục kiếm thuật khổ luyện hơn mười năm tại thời khắc  cũng phát huy  uy lực tương xứng. Ma Ngang rút kiếm nhỏ , hôm nay    trong cấp Tướng,  nhiều Đại hải tặc nổi danh cũng khó chiếm  tiện nghi từ tay , một tiểu tặc   tên, lúc    vung kiếm  nhảy xuống biển trốn chết, hôm nay dù qua mười ba năm, chỉ sợ cũng vẫn giống như !
“Phế vật!” Ma Ngang  lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lộ  sát ý, vẻ mặt  Bách Hợp như   chết. Bách Hợp vốn nhắm  đám pháp sư, nhưng lúc  Ma Ngang  ngăn ở  bọn họ, cô  thể  giải quyết kẻ  mắt .
Những năm gần đây cô luyện kiếm  ngừng, nhưng   bao giờ chân chính động tay cùng  khác, hiện giờ Bách Hợp còn  thể nhớ rõ năm đó Ma Ngang cho cô cảm giác áp bách. Cô vận khởi nội lực,   kiếm phát  ánh sáng nhàn nhạt, cho dù ngay  mặt trời, vẫn  thể thấy rõ .
“Đại kiếm sĩ?” Đồng tử Ma Ngang co , ánh mắt bắt đầu hiện  vẻ thận trọng. Vốn dĩ    đặt  con gái   mắt,  mà  mười năm  thấy   thực lực đại kiếm sĩ, tuy   cô học  kiếm thuật từ chỗ nào, nhưng trong nháy mắt Ma Ngang liền  định đánh  với cô . Dù  khả năng  và Bách Hợp  thực tương đương, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của ,  cũng  định tại lúc kết hôn mà  thương, bởi  Ma Ngang thức thời lui về phía  hai bước, đồng thời hô lớn: