“Ô?” Phong Lệ Dương Bách Hợp chút hiểu, đó bắt đầu vung tay giậm chân lóc: “Đói, đói .”
Bách Hợp hai lời, liếc xung quanh, lúc thấy cái xẻng, liền cầm tới, lập tức quất chân của Phong Lệ Dương, Phong Lệ Dương từng chịu qua đòn roi liền dọa sợ, miệng gào ngày càng ác liệt, đang định chạy nhưng vì trói cả một buổi sáng, cho nên sức chạy, khi Bách Hợp đánh cho quỳ rạp mặt đất, đến mức hai mắt đỏ bừng, cuối cùng thật vất vả mới hiểu ý của Bách Hợp, run rẩy nhà vệ sinh.
“Cởi quần .” Mất một lúc cứ như , Bách Hợp cũng mệt đến mức thở hồng hộc. Cô Phong Bách Hợp lúc thế nào mà kiên trì , đối mặt với một đàn ông trưởng thành đến ngay cả cuộc sống cơ bản cũng thể tự lo, Phong Bách Hợp ngày xưa chịu đựng bao nhiêu gian khổ, cũng chính vì thế mà Phong Lệ Dương khi xuyên qua lạnh nhạt với cô, mới khiến cho cô cảm thấy vô cùng đau lòng, phảng phất giống như trời sụp đất lở.
Lại đánh Phong Lệ Dương hai cái, mới chịu lóc cởi quần . Quả nhiên đại tiểu tiện lên ghế , Bách Hợp cố nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, để cho tự trong nhà vệ sinh tắm rửa thể , một mặt bảo chà xát quần, Phong Lệ Dương lóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, lúc Bách Hợp, trong mắt đều mang theo chút sợ sệt.
Thu dọn xong mấy thứ , Bách Hợp tìm quần cho mặc, bảo ngoan ngoãn ghế nhúc nhích, chính cũng nhanh chóng tắm rửa một cái mới bếp nấu nấu cơm, lúc bưng đồ ăn thấy Phong Lệ Dương ở ghế nhịn tiểu bậy. Cô hít một ngụm khí, bảo Phong Lệ Dương nữa nhà vệ sinh giặt quần, bởi vì Bách Hợp mới dạy qua cho , cúi thấp đầu ngoan ngoãn đem quần nhà vệ sinh giặt sạch, lúc mới nữa rụt rè bộ quần áo sạch sẽ .
“Về nhà vệ sinh, tè quần thì tự giặt, lúc em nhà, ngoại trừ nhà vệ sinh , chỗ nào cũng , đồ vật gì cũng chạm, chỉ phép ghế.” Bách Hợp cũng định trói buộc giống như nguyên chủ, mặc dù là hành động bất đắc dĩ quan tâm , nhưng cứ thế đối với bệnh tình của cũng giúp gì. Nếu gặp trai như thế của nguyên chủ, Bách Hợp lúc cũng coi như tiếp quản thể của nguyên chủ, những chuyện nên đương nhiên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-224-1.html.]
Phong Lệ Dương thấy cô giơ đũa lên, rụt rè gật đầu. Ăn cơm xong Bách Hợp dặn dò ghế di chuyển, tốn mất hơn nửa ngày chỉ để cho thế nào là vệ sinh. Mặc dù Phong Lệ Dương ngốc, nhưng nếu đem một việc nhiều dạy cho , cho dù trong lòng hiểu rõ chuyện ý nghĩa gì, nhưng kỳ thực cũng sẽ dựa mà theo. Bách Hợp sợ vẫn , cố ý thử một nữa để nhà vệ sinh, thấy vẻ mặt mặc dù ngốc nghếch nhưng gì cũng học xong điểm , trong lòng mới thở dài nhẹ nhõm.
Buổi chiều ở nhà dạy Phong Lệ Dương, ngay cả trường học Bách Hợp cũng . Nhà họ Phong vô cùng nghèo, ngoài chỗ bất động sản lúc đầu cha Phong gia lưu , cũng chẳng còn tài sản nào khác. Căn nhà là Phong Lệ Dương tên, tuy ngốc nhưng lúc đầu vì tuổi của Phong Bách Hợp quá nhỏ, đến ngay cả chứng minh thư cũng , đương nhiên thể sở hữu bất động sản, mà vị tu tiên giả đến từ dị thế cũng vì dựa việc bán căn nhà của Phong gia, bắt đầu chuyến hành trình phát tài của . Bách Hợp lúc cũng định tặng tiền bán căn nhà cho kẻ xuyên qua , cô dự định một bước bán căn nhà .
Tuy cuộc sống của em nhà họ Phong trong kinh đô vô cùng nghèo khổ, nhưng căn nhà giá trị gần trăm vạn, mặc dù diện tích lớn, nhưng vì vị trí cũng tính là quá kém, hơn nữa nhiều từng tin đồn khu bên cần mở rộng, cho nên giá trị của căn nhà ngược cũng thấp. Lúc Phong Bách Hợp lưu giữ chút căn cơ, sợ về trai chỗ nương tựa, vì thế bản liều c.h.ế.t cũng bán nhà, còn nghĩ đến nếu nữa thì dùng căn nhà để đổi lấy một thể chăm sóc cho trai.
Bách Hợp nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm liền cầm giấy tờ nhà đất trực tiếp tìm nơi môi giới. Nhà cửa bên vì cần mở rộng, lúc giống như ai chịu bán, hơn nữa giá cả Bách Hợp cao, vì thế nhanh liền mua tìm tới cửa, khi đàm phán xong khoản là chín mươi vạn, việc sang tên chỉ cần dùng ba ngày liền thành.
Người mua cũng cần ở ngay, thấy Bách Hợp bán nhà vô cùng thoải mái, giá cả rẻ, vì thế giao hẹn khi căn nhà phá bỏ dời nơi khác, hai em thể ở , vô duyên vô cớ nhiều hơn một khoản tiền, còn tiết kiệm cả tiền thuê nhà, đương nhiên Bách Hợp vui vẻ, hơn nữa còn chín mươi vạn , về cô cũng cần giống như nguyên chủ liều sống liều c.h.ế.t mà việc, cũng cần nhặt rác trong trường học nữa. Nguyên chủ hận nhất chính là khác oan uổng cô trộm tiền, khi sự việc xảy cũng ai cô đỡ vài lời, ngoại trừ bởi vì thành tích của cô , còn chính là vì Nguyên Nhã Lan thấy cô mắt, cùng với việc cô nghèo túng.
Nghèo túng mặc dù tội , nhưng ở trong cái thời đại , nó vẫn khinh bỉ, giống như vì cô nghèo, cho nên trong lớp trộm tiền, liền đều cho rằng là cô lấy. Bởi vì cô cần tiền, cho nên cô chính là kẻ trộm.