Chuyện Phong Bách Hợp  một   trai ngốc cũng   bí mật gì. Bách Hợp lúc  cũng  sợ   , trực tiếp mở miệng  , ngược  khiến cho một    châm chọc cô  tiện mở miệng.
“Phong Bách Hợp, cùng  , dù  chuyến    cũng  báo cho  nhà , khu nghỉ dưỡng sẽ để thêm chỗ trống, lúc đó chắc chắn còn dư nhiều phòng,  mang theo  trai cũng .” Nguyên Nhã Lan đang cao ngạo thì đột nhiên mỉm  với Bách Hợp, mím môi một cái: “Cùng  , đừng để   cụt hứng.”
Tuy Nguyên Nhã Lan lúc  đang , nhưng trong mắt  lộ  mấy phần  vui, hiển nhiên  cho phép Bách Hợp  cự tuyệt. Tâm nguyện ban đầu của Phong Bách Hợp   là  đắc tội  , lúc cô     đổ oan trộm tiền,   đều chỉ trích cô , Bách Hợp cũng  định đắc tội hết với tất cả  , ngẫm  cũng chỉ   ba ngày mà thôi. Dựa theo nhân duyên trong lớp của cỗ  thể ,  khả năng sẽ chẳng  ai bằng lòng sống chung với cô, thực  vẫn tự do hành động , chỉ là   thuận tiện như ở nhà thôi, vì thế cô chỉ trầm mặc  .
“Được ,   đều  quyết định,  thì tối thứ sáu tập trung,   về nhà sắp xếp đồ đạc.” Cô giáo Hoàng vỗ tay một cái, đuổi lui một đám học sinh đang vui mừng hớn hở. Đứa con gái lúc  từng  Bách Hợp ném vật bài tiết lên mặt đang vây quanh bên cạnh Nguyên Nhã Lan,    đến chuyện gì, thỉnh thoảng  đầu liếc mắt  Bách Hợp,  mặt tràn ngập vẻ oán độc.
Bách Hợp cũng  buồn để ý vẻ mặt  xí của cô , hôm đó   ngoài cô chỉ thu dọn ngoài quần áo của  cùng Phong Lệ Dương cần mặc, cũng chỉ cầm thêm một hũ trùng tử của  cùng vài thứ để vẽ bùa chú mà thôi, tất cả đều nhét  trong cùng một rương hành lý. Lúc đến trường, xe  sớm chuẩn  xong, xe  cũng là Nguyên Nhã Lan cung cấp. Mọi  sớm  túm năm tụm ba chiếm lấy chỗ  . Lúc  em Bách Hợp đến, chỉ còn chỗ cuối xe. Bạn học trong lớp mặc dù    trai Bách Hợp là đứa ngốc, nhưng đa    đều là  đầu thấy , lúc  thấy dung mạo Phong Lệ Dương thanh tú. Tuy thoạt    chuyện,  chút an tĩnh ngoan ngoãn, nhưng   thấy bộ dạng  vặn rương hành lý,  giống như một đứa ngốc,  khỏi đều hiếu kỳ   thêm vài .
Xe một mạch  đến nơi nghỉ dưỡng, lúc tới Bách Hợp cũng   qua với Phong Lệ Dương,  cho phép  tùy ý lộn xộn, hai tay luôn đặt  đùi, dọc đường    thành thật  im, nhớ tới hành động hung dữ  đánh   đây của em gái, đến thở cũng  dám thở mạnh. Bách Hợp kéo áo khoác đắp lên  ,  khác xem cô giống như đang ngủ, nhưng thực  cô đang nhắm mắt bắt đầu luyện công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-227-nam-nhan-di-gioi-xuyen-qua-6.html.]
Lúc tiến  khu nghỉ dưỡng, bởi vì xuất phát muộn, trời cũng  sắp tối, đèn đuốc trong thôn trang sáng trưng  bóng đêm,  một loại  đẽ  thua kém với thành thị,  mang theo một loại yên tĩnh mờ ảo với thế giới bên ngoài. Bởi vì đang là mùa hè, trong bụi cỏ truyền tới tiếng côn trùng, nguyên bản một đường náo nhiệt  khi xuống xe đều  gió thổi , khiến cho cả  đều nhẹ nhàng khoan khoái. Đám học sinh vui vẻ  nhảy  gọi, tò mò  ngó xung quanh. Nhân viên phục vụ sớm  nhận  thông báo từ cấp , lúc  đang ở lối , cung kính chào hỏi Nguyên Nhã Lan,  đó   tiến lên cầm hành lý giúp đám học sinh, đưa bọn họ  phòng.
“Bởi vì học sinh nữ trong lớp của Nguyên tiểu thư nhiều thêm một , chỉ đành ủy khuất Phong tiểu thư một  một phòng, hiện tại  sắp xếp  thỏa, xin mời  theo .” Một nhân viên phục vụ gật đầu với Bách Hợp, dẫn cô  lên lầu, điều kiện bên  quả nhiên  hổ là nơi cung cấp giải trí cho giới quyền quý, vì  thoạt   nơi đều lộ  vẻ tinh xảo, đến ngay cả mặt cỏ  thể   đều   con  tỉ mỉ chăm sóc cắt tỉa,  qua vô cùng  đẽ.
Bách Hợp cũng  để ý bản  một  một phòng, Phong Lệ Dương ở ngay sát vách phòng cô, đám học sinh ở một khu khác trong biệt thự suối nước nóng, đều  túm năm tụm ba hẹn xong. Gian phòng hai  em Bách Hợp một  ở bên  xem  chẳng  gì, nhưng tình cảnh    bài xích  khiến   liếc mắt liền  thể  thấy.
Thế nhưng cứ như   hợp ý Bách Hợp, chuyến  cô   cũng   vì  tắm suối nước nóng, mà là   mặt  khu ôn tuyền bên  chính là dựa  núi, đêm mùa hè  nhiều rắn rết chuột bọ xuất hiện, nơi bắt côn trùng trong thủ đô cô đều   qua một ,  thể đổi một chỗ bắt  nhiều côn trùng hơn,   ngoài một chuyến       phiền  luyện công, cho nên cô mới đồng ý đem theo Phong Lệ Dương  ngoài, còn  thể khiến cho nguyên chủ   bất hòa với lớp, nhất cử lưỡng tiện.
Buổi tối cửa sổ trong phòng  đóng, đều  thể  thấy tiếng   đùa bên ngoài, sắc trời dần tối,  chẳng  ai quan tâm đến hai  em  ăn cơm  . Bách Hợp nửa ngày ở trong phòng vẽ bùa chú,  khi điều phối xong chu sa, lúc  mới  ngoài gõ cửa phòng Phong Lệ Dương. Phong Lệ Dương thấy đồ cô cầm  tay, mấy ngày nay cũng thành thói quen , vì thế ngoan ngoãn cởi bỏ quần áo, tùy ý cô vẽ bùa chú, đợi bùa chú mang theo đạo thuật từ lúc còn vết tích, dần dần biến mất tiến  cơ thể . Phong Lệ Dương đợi Bách Hợp vẽ xong, mới cẩn thận dè dặt : “Em gái,  đói .”