Bách Hợp  nghĩ tới tối nay thuận tay cứu ,  mà  cứu    trai trong truyền thuyết  của Nguyên Nhã Lan. Trùng tử trong hũ  khi cắn xé  lúc    nhúc nhích nữa, tình hình   khả năng sẽ kéo dài tiếp dăm ba ngày, cho đến khi cổ trùng  nữa  ăn m.á.u tươi,  đó trở nên hung bạo cắn nuốt lẫn , cuối cùng mới bước  vòng tuyển chọn tiếp theo. Bách Hợp đóng nắp ,  định     gặp, Nguyên Lâm Hữu  nhanh tay tóm  cổ tay cô: “Em là một trong  những bạn học của Nhã Lan?” Ban nãy  chỉ nhắc tới tên của Nguyên Nhã Lan,    đoán  tiền căn hậu quả,  khi   là ai, trái   thể tiếp tục bỏ mặc  ở đây  quản nữa. Bách Hợp thở dài, nhét chiếc hũ  tay Nguyên Lâm Hữu, tự  khoác tay   lưng  , lúc   định mở miệng  chuyện, Bách Hợp  khom  xuống, một tay khác ôm giữa đầu gối của , nhấc  bế lên: “Nếu   nhận ,  chỉ đành mang  về .”
Hai tai Nguyên Lâm Hữu thoáng cái đỏ bửng, tuy sắc mặt vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng cơ thể căng chặt hiển nhiên cũng   như những gì  biểu hiện,   định nhảy xuống đất, Bách Hợp  nhẹ nhàng ôm  bước .
Bởi vì từng luyện qua võ công, nên lúc ôm một   chiều cao cùng với thể trọng vượt xa bản  , mà Bách Hợp cũng  thấy tốn chút sức lực nào. Nguyên Lâm Hữu ban đầu còn  chút  hổ, nhưng về   trái  bình tĩnh hơn nhiều. Khi hai  lặng lẽ về khu nghỉ dưỡng, Bách Hợp  hỏi  tại  nửa đêm canh ba sẽ xuất hiện ở trong núi, tương tự  cũng  hỏi nguyên nhân Bách Hợp thu gom côn trùng. Cũng chính vì , cho dù coi như   Nguyên Lâm Hữu là  trai của Nguyên Nhã Lan, nhưng trong lòng cô quả thực cũng khó mà sinh  chán ghét với  như .
Lúc về đến phòng, con cổ trùng sớm từ nửa tháng   cho ăn huyết dịch  cắn nuốt cuối cùng cũng tỉnh ,   con trùng tử   mơ hồ nổi lên màu vàng nhạt. Lúc Bách Hợp  thấy con trùng tử ,  khỏi  chút ngạc nhiên mừng rỡ. Con sâu độc  thoạt   chút lớn hơn những con  nuôi  đây, hơn nữa     thêm sợi tơ màu vàng như ẩn như hiện,  khi Phong Lệ Dương ăn , sức mạnh khẳng định cũng lớn hơn nhiều. Lăn qua lăn  cả đêm, cô rửa  mùi vị cổ quái của phấn khu trùng   , lúc  mới lên giường  xếp bằng bắt đầu luyện công.
Buổi sớm sắc trời còn  sáng, khách sạn yên tĩnh một đêm mới dần  thấy tiếng   . Tuy một đêm  ngủ, nhưng Bách Hợp bởi vì luyện công, trái  gột  những mệt nhọc của ngày hôm qua, thoạt  tinh thần sáng láng. Cô cầm lấy hũ cổ trùng , tối hôm qua  khi luyện võ công cô  nhỏ chút m.á.u  trong đó, lúc  xem    cổ trùng hút sạch . Cô  chằm chằm trùng tử,  hiệu cho nó bò  lòng bàn tay , miếng thịt nhỏ  ngọ ngoạy di chuyển cơ thể bò  lòng bàn tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-228-1.html.]
Phong Lệ Dương lúc  chắc vẫn còn đang ngủ, hôm qua Bách Hợp  lấy thẻ quẹt cửa phòng của Phong Lệ Dương, lúc  nhẹ nhàng quẹt thẻ lên cửa, duỗi tay mở cửa phòng. Cô  thừa dịp cho Phong Lệ Dương ăn trùng tử  bữa ăn sáng, tối qua  mới vẽ bùa, hôm nay cũng  cần vẽ nữa, vì thế cô cũng  đem theo chu sa. Bách Hợp bật đèn lên,  trong phòng đang  xếp bằng  giường lúc  lập tức ngây dại, hiển nhiên  ngờ tới tình huống như , lông mày  nhếch lên, Bách Hợp  thấy tình cảnh , trong lòng thoáng chốc trầm xuống.
Bùa mới vẽ đêm qua, hôm nay   cảm nhận  khí tức, kẻ   giường gương mặt  chút tái nhợt lúc  đang bất mãn  chằm chằm cô.
“Phong Lệ Dương, đêm qua   ngủ?” Chân tay Bách Hợp lúc   chút lạnh lẽo, cô từ trong kịch tình   tính tình của   mặt   bao nhiêu tàn nhẫn, lúc  việc  bao nhiêu lạnh bạc, mặc dù   chỉ là một hồi nhiệm vụ, giữa cô và Phong Lệ Dương cũng   quan hệ gì, nhưng rốt cuộc cô cũng   loại  vô tình, chung sống lâu như ,  tâm tính đơn thuần như trẻ nhỏ,   lời mặc cô dày vò ,  mà cứ như thế biến mất .
Giọng  của Bách Hợp lúc   chút run rẩy, trong mắt lộ  sắc lạnh, cô mạnh mẽ ép bản  tỉnh táo , công sức cả một đêm, tên Phong Lệ Dương   mà  tới . Bởi vì bản  Phong Lệ Dương ngốc nghếch,    ký ức, vì thế   khả năng cũng   nguyên chủ là kẻ ngốc, nhưng đồng dạng cũng  khả năng bởi vì  quá tự tin  thực lực của , cho nên dù  Phong Lệ Dương vốn ngốc, nhưng  cũng coi thường giả  kẻ ngốc, vì thế lúc  tiếng  của Bách Hợp  dứt,  chỉ lạnh lùng  Bách Hợp một cái: “Không cần ngủ.”
Vẻ mặt  băng lãnh, giữa hai hàng lông mày mang theo mấy phần ngạo nghễ cùng lạnh nhạt,   liền    giống với Phong Lệ Dương nguyên bản vốn thành thật   chút ngây ngô.