“Sao   ngủ? Không  em   là buổi tối   ngủ ?” Trong lòng Bách Hợp lúc  nổi lên một cỗ tức giận  tên, sắc mặt hết sức khó coi, cô  bản lĩnh của  đàn ông  mặt , tuy lúc  mới tiến  cơ thể của Phong Lệ Dương, mười phần bản lĩnh  khả năng dùng  tối đa năm phần, nhưng dựa  cô mới luyện võ công hơn nửa năm, cũng  chắc sẽ là đối thủ của kẻ tu tiên.
“Ta  ngủ  , liên quan gì đến ngươi?” Phong Lệ Dương vốn là tu tiên giả của một đại lục khác,  nguyên bản là ma tu, luyện  một loại công pháp, chuyên môn hút công lực của  khác để  sử dụng, chỉ là  còn  kịp phát huy môn kỳ công , liền  một tên nhân sĩ chính đạo  thấy tiêu diệt, nhưng trời  diệt , ông trời  cho  một cơ hội, để   một  nữa  thể đoạt xá trọng sinh, điều  khiến cho lòng  sinh  vô vàn xúc động. Đặc biệt là thế giới kỳ lạ , lúc linh hồn   định ở nơi , cũng  phát hiện  kẻ tu tiên khác tồn tại, việc   thể nghi ngờ khiến Phong Lệ Dương càng  chút hưng phấn, thề thốt  đại triển quyền cước thật  tại thế giới .
Mặc dù thế giới    tu tiên giả, nhưng thế giới   đàn bà, công pháp   một điểm cực , chính là  thể thải âm bổ dương, trong đó  một thiên thải bổ đại pháp, chỉ cần lấy  thể đàn bà  mối dẫn, đem ma công bản  luyện tập lọc một  qua  thể đàn bà, hai   song tu, kể từ đó cơ thể phụ nữ coi như tương đương với ấm lô, pháp lực của   thể tăng lên gấp bội, nhưng cứ như  thương tổn  phụ nữ tự nhiên  nhỏ. Lối tắt  Phong Lệ Dương ở tiền thế  lúc c.h.ế.t mới phát hiện , quả thực an  hơn với việc hút  công lực của   nhiều, giờ đây   khi sống , mở mắt , liếc mắt liền thấy Bách Hợp. Trong lòng  chút bất mãn với thái độ của cô, ngay lập tức liền quyết định để cô  đàn bà đầu tiên, trở thành một trong  đỉnh lô của .
Bởi vì đời  c.h.ế.t thảm, nên Phong Lệ Dương phát thệ  đời  sống vui sướng tùy ý, tuyệt  để cho  khác   cơ hội ức h.i.ế.p ,   giẫm lên đỉnh đầu của thế nhân, trở thành chúa tể của thế giới, để cho   chỉ  thể  rạp  chân .
Bách Hợp  thấy gương mặt kiêu ngạo của , tay nắm trùng tử  giật giật, thấy vẻ âm tàn chợt lóe trong mắt của Phong Lệ Dương. Người  chuẩn tắc hành sự (quy tắc  việc)  giống như  chính phái, trong mắt mang theo mấy phần tà khí, đáng tiếc loại   rõ ràng    , trong xã hội hiện đại   thổi phồng thành  dị loại, trái  dẫn đến  nhiều phụ nữ đối với    ngã xuống,   tiến lên. Trong mắt Bách Hợp thoáng qua một tia sát ý, võ công của cô lúc  cũng  luyện  bao lâu, nhưng loại  như Phong Lệ Dương  thật sự  thể lưu , nếu lưu   khả năng cũng chỉ là tai hoạ về  mà thôi. Nếu như lúc   nhân cơ hội trừ bỏ , về  đợi đến lúc  đủ lông đủ cánh, bản   chắc  là đối thủ của .
Trước đây cô vốn  từng nghĩ  g.i.ế.c c.h.ế.t Phong Lệ Dương, chẳng qua là vì đối diện với một  đơn thuần như trẻ con   xuống tay , mặt khác cũng là  báo thù Phong Lệ Dương  khi xuyên qua mà   Phong Lệ Dương chân chính nguyên bản.  lúc  cô  thấy vẻ mặt của Phong Lệ Dương, xem chừng so với lúc đầu trong kịch tình càng thêm nguy hiểm, Bách Hợp hiển nhiên  nhân cơ hội  thủ tiêu , bằng  nếu lúc   trừ bỏ ,  khả năng về    g.i.ế.c chính là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-229-nam-nhan-di-gioi-xuyen-qua-8.html.]
“Anh nên uống thuốc .” Trong lòng Bách Hợp hạ quyết tâm,  tiên giải quyết cái nhiệm vụ Phong Lệ Dương  ,  đó  đối phó chuyện thanh danh nguyên chủ ở trong trường  hủy hoại, chỉ cần hai nhiệm vụ  một khi  thành, bản  càng  thể xong việc lui , trở về trong  gian.
Chân mày Phong Lệ Dương nhếch lên, thấy vẻ mặt Bách Hợp bình tĩnh, bất chợt ánh mắt ngưng , Bách Hợp thầm kêu  , trong đầu đột nhiên truyền tới một mảnh trống rỗng,  đó là một cỗ đau nhức tập kích  đại não của cô, khiến cô suýt nữa vứt cổ trùng trong tay  ngoài.
“Ngươi là ai?” Bách Hợp đau đến mức trán thấm đẫm mồ hôi, lúc  vươn tay ôm đầu theo bản năng, cô còn  kịp mở miệng, Phong Lệ Dương   ngay bên  cô, sắc mặt  lúc  so với Bách Hợp cũng   hơn  bao nhiêu, trong vẻ trắng bệch  lộ  chút sắc tái xanh, hiển nhiên cơn đau đầu  mới đột nhiên xuất hiện của Bách Hợp chắc hẳn là bút tích của , nhưng đồng dạng  b.ắ.n  một phát công kích , chắc hẳn là cũng trả giá  nhỏ.
Hắn mò  trong ngực, lôi  một mảnh cốc vỡ,  định đưa lên cổ Bách Hợp, đột nhiên chính  cũng rên khẽ một tiếng, cả  Bách Hợp  là mồ hôi lùi  hai bước,  thấy sắc mặt Phong Lệ Dương giãy dụa một lúc, ánh mắt biến ảo, bỗng nhiên  “Oa” một tiếng: “Em gái, đầu  đau quá.” Giọng  của   mấy phần ngây thơ,  giống như dáng vẻ âm lãnh lúc nãy, Bách Hợp  ngờ sẽ gặp  biến cố như , cơ thể  khỏi thả lỏng, theo bản năng liền nuốt nước miếng, thử thăm dò gọi: “Phong Lệ Dương?”
“Đừng đánh , đừng đánh .” Phong Lệ Dương ôm đầu kêu gào, mảnh sứ trong tay   tùy tiện ném qua một bên, lúc   thể  chút run rẩy, Bách Hợp sững sỡ một chút,  khi khiếp sợ qua ,  nghĩ tới kinh hỉ  đến, cô  chút vui mừng  Phong Lệ Dương đang ngây ngốc lúc , vốn cho là   biến mất  thấy, thật  ngờ  hiện tại vẫn còn ở đây, Bách Hợp  nhịn  vươn tay còn  lên lau mặt, bất chợt nhẹ giọng nở nụ .
“Nên uống thuốc  Phong Lệ Dương.” Bách Hợp thở dốc hai tiếng, tuy   vì   đàn ông xuyên qua  tới  mà ý thức ban đầu của Phong Lệ Dương vẫn còn ở đây, nhưng cô phỏng đoán hẳn là  liên quan đến việc chính  lúc  vẽ bùa loạn lên  , cùng với việc cho  ăn cổ trùng củng cố tinh thần lực. Bách Hợp đưa cổ trùng trong tay , vẫn sợ Phong Lệ Dương cố ý giả vờ  lừa cô buông lỏng cảnh giác, ai liệu  lúc  cô đưa trùng tử, Phong Lệ Dương liền  chút do dự cầm lấy, dựa theo những gì cô   đây, một ngụm nuốt  trong miệng.