“Anh,  quen Phong Bách Hợp ?” Nguyên Nhã Lan bĩu môi, thấy Nguyên Lâm Hữu  tới bên  đến một câu cũng   với , trái  câu đầu tiên   với Bách Hợp, khiến cho cô  mất hết mặt mũi, vẻ mặt  khỏi sụp xuống: “Anh quen  cô  từ lúc nào?”
Nghe thấy câu  của Nguyên Nhã Lan, Nguyên Lâm Hữu mới phát hiện  đêm qua bản   báo tên, nhưng dường như Bách Hợp cũng    tên của cô cho ,  một cô gái dùng tư thế  ôm trở về,  còn  hỏi thăm  tên của cô, hai tai của Nguyên Lâm Hữu thật vất vả mới nguội  giờ   chút nóng lên, nhưng trong mắt   vẻ mặt của  thoạt   càng  chút nghiêm túc. Anh thản nhiên liếc mắt  em gái , hiển nhiên phát hiện  mối quan hệ kì quái giữa đám học sinh với Bách Hợp. Dù  cũng  thể coi như là ân nhân cứu  một mạng, vì thế Nguyên Lâm Hữu gật đầu với Bách Hợp:
“Cho phép   vinh hạnh mời em bữa cơm.” Vẻ mặt  nghiêm túc  xong câu ,    câu   rơi  tai đám  Nguyên Nhã Lan là loại tư vị gì, đứa con gái  mới  với Nguyên Lâm Hữu thoáng cái liền sợ ngây ,  khi hồi hồn  nhịn  lớn tiếng : “Nguyên thiếu, nó, nó là một đứa nhặt rác,  trai nó là thằng ngu đó.”
Bạn học trong lớp  ai lên tiếng,   trong lòng  khỏi âm thầm cân nhắc,   Bách Hợp lúc nào  quen   Nguyên Lâm Hữu. Đến ngay cả ánh mắt của cô giáo chủ nhiệm cũng lóe lên, vốn định mở miệng  giúp đứa con gái  mới  chuyện ban nãy, lúc   thấy cảnh tượng như , miệng cô giáo Hoàng giật giật,  mặt lộ  ý     gì.
“Chuyện lúc , còn  cảm ơn em.” Nguyên Lâm Hữu  mập mờ  rõ, đám thanh niên quần áo sang trọng  lưng  đều hiếu kì  chằm chằm Bách Hợp. Nguyên Nhã Lan  càng thêm gắt gao trừng Bách Hợp, cắn môi   gì. Bách Hợp hiểu rõ Nguyên Lâm Hữu  như  là đang bày tỏ cảm kích đối với . Thấy chân  bây giờ chắc hẳn   còn việc gì, chí ít ban nãy khi   đường, cũng  thấy  gì khác lạ. Ban ngày  thấy  , mặt mũi   còn dáng vẻ khó coi như ngày hôm qua khi trúng độc xà nữa, trái  mày kiếm mắt sáng, ngũ quan cũng   vô cùng tinh tế, nhưng  thắng ở hương vị đàn ông, da thịt cũng   màu đồng, trái   vẻ  mấy phần trắng nõn.  từ dáng  của   thể  , chắc hẳn   nhận sự giáo dục  nhất ở trong quân đội, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp giống như cây thương, nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân  mang theo khí chất ưu nhã chỉ   nhà giàu trong kinh đô mới  thể dưỡng  . Vì thế dù cho dung mạo cũng   vô cùng  trai, nhưng   một loại khí độ mê .
Hiện tại Bách Hợp đang   tiền ăn cơm,   Nguyên Lâm Hữu  tới mời cô ăn cơm. Nếu là  đây  khả năng cô sẽ cự tuyệt, nhưng lúc   thấy vẻ mặt biến đổi thất thường của đám  cô giáo Hoàng, Bách Hợp bất chợt hé miệng , gật đầu: “Vậy   khách khí nữa, đúng lúc đói bụng , nhưng mà    nhặt cơm thừa của   nha.” Nói xong lời , Bách Hợp  đầu thoáng  về phía đứa con gái đang  chút  dám tin : “ mà  cũng hoan nghênh  tới nhặt cơm thừa, nghĩ tới cơm thừa của Nguyên thiếu,  cũng   nhặt nhỉ.” Nói xong, Bách Hợp mặc kệ đứa con gái với sắc mặt trắng xanh lẫn lộn , một bên lôi kéo Phong Lệ Dương  cạnh Nguyên Lâm Hữu.
“Anh Nguyên, vị  là ai,  quen từ lúc nào thế…” Mấy  thanh niên lúc  mới bắt đầu ồn ào lên, Nguyên Lâm Hữu lạnh lùng liếc mắt  bọn họ, đám  nhất thời  dám lên tiếng,  mỉm  với Bách Hợp,  đó  đầu phân phó với mấy  hai câu: “ mời Phong tiểu thư ăn cơm, các  tùy ý.” Anh  xong, cũng mặc kệ vẻ mặt của bọn họ, liền chuẩn  dẫn mấy  Bách Hợp  đến một chỗ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-230-nam-nhan-di-gioi-xuyen-qua-9.html.]
Nguyên Nhã Lan lập tức  dậy  đuổi theo, nhưng trong phòng bao rộng lớn cô     đẩy lên vị trí đầu ( cùng), ghế  là ghế bành  đẽ nhưng  quá nặng và phức tạp,  đẩy  trong một lúc cũng  hề dễ dàng, Nguyên Lâm Hữu  ,  mà cô  cũng  thể đuổi kịp, chỉ đành oán hận dậm chân,  hô hai câu, thấy Nguyên Lâm Hữu  để ý tới cô , nước mắt thoáng cái tuôn , ánh mắt lộ  vài phần phẫn hận.
“Em gái   nhà nuông chiều   trời cao đất dày, lúc  nếu như  chỗ nào đắc tội với Phong tiểu thư, mong em đừng lấy  phiền lòng.” Không    là nhắc tới chuyện của Nguyên Nhã Lan mà   chuyện bản   hôm qua  khi  thương    ôm về  , mà vẻ mặt của Nguyên Lâm Hữu thoạt  bình tĩnh hơn nhiều,  khẽ  hai câu xin  với Bách Hợp,  thể thấy   cũng  nhiều, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng kì thực  đang che giấu tính cách  giỏi ăn  của .
Bách hợp gật đầu, cô   qua  sâu đậm gì với  nhà họ Nguyên, cũng   nịnh bợ  em Nguyên Lâm Hữu, vì thế   như , Bách Hợp thuận thế liền đáp ứng, ánh mắt  rơi xuống   Phong Lệ Dương. Nguyên Lâm Hữu hiển nhiên cũng phát hiện  sự chú ý của cô  còn ở   , một bên thở phào nhẹ nhõm,    thế nào mơ hồ  chút thất vọng.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Nguyên Lâm Hữu yên lặng đưa Bách Hợp về phòng,   sĩ ở  cửa phòng cô  lời tạm biệt.
“Nhã Lan  chuẩn  phòng cho em ?”
Thấy Bách Hợp đưa Phong Lệ Dương  phòng, Nguyên Lâm Hữu cau mày, vẻ mặt  chút nghiêm trọng : “ sẽ  một tiếng với  bên , Phong tiểu thư  ơn với ,   thể giúp  chỗ nào, mong em đừng từ chối.”