Bách Hợp  thấy vẻ oán độc hiện  trong mắt Lưu Nhu, trong lòng đối với cảnh ngộ của cô  cũng    thấu hiểu, nhưng nếu Lưu Nhu  mượn cơ hội   để hãm hại cô,  thì Lưu Nhu liền tính sai . Huống chi tâm nguyện của nguyên chủ chính là việc , đương nhiên Bách Hợp  thể đem lời cáo buộc của Lưu Nhu thành gió thổi bên tai, cô chỉ đành liếc mắt  Lưu Nhu, vẻ mặt bình tĩnh : “Bạn học,  cũng thấy   nhà xí, chẳng lẽ là   ăn cứt ?”
Lời   thốt  khỏi miệng, học sinh cả lớp đang yên lặng chớp mắt đột nhiên    lưng , hai vai run run, đám   hẹn mà cùng nhớ tới tình cảnh buổi chiều ngày hôm đó Bách Hợp cầm sách vở dính đầy phân và nước tiểu dí  mặt Lưu Nhu, vốn là   trong lúc nhất thời còn  nhớ  chuyện đó, nhưng bây giờ  Bách Hợp nhắc tới,  nghĩ tới lời cô phản bác  Lưu Nhu, khó tránh khỏi càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt  thể tả, nhịn   đều  thầm ở trọng bụng.
Khuôn mặt Lưu Nhu đỏ bừng lên, hàm răng cắn chặt môi , bộ n.g.ự.c  ngừng phập phồng, trong mắt cô  lộ  vẻ điên cuồng, thật lâu  đó mới ép xuống  tức giận trong lòng, giọng the thé : “Cả lớp  ai mà   nhà mày nghèo? Lần   khu nghỉ dưỡng đến ngay cả tiền ăn cơm cũng  , hiện tại Nguyên Nhã Lan  thấy tiền,   mày trộm thì là ai? Trên  Nguyên Nhã Lan chẳng nhẽ ngay cả một phân tiền cũng  mang theo ? Chắc chắn là mày trộm!”
“Cậu    Nguyên Nhã Lan mang theo tiền,  là con giun trong bụng của cô  ,  cái gì cũng  rõ ràng thế?” Bách Hợp nhớ tới Phong Lệ Dương còn đang ở nhà, một mặt  nhanh chóng thu dọn sách vở  bàn của : “Cậu dựa  cái gì mà  là  trộm? Chỉ bởi vì nhà  nghèo? Vậy    thiếu đàn ông,     đàn ông   thế giới đều   vụng trộm lén lút?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-nhanh-nghich-chuyen-so-phan/chuong-232-1.html.]
‘Phốc.’ Nhiều   đến đây đều  nhịn  bật   tiếng. Bộ dạng nhát gan nhu nhược của Phong Bách Hợp  đây, học sinh trong lớp  sớm quen  hơn hai năm,   ngờ tới cô  cũng sẽ  lúc nhanh mồm nhanh miệng, khiến cho Lưu Nhu trợn mắt há mồm   nên lời. Bản  Lưu Nhu vốn chột , cô   thấy lời Bách Hợp, trong lòng liền phỏng đoán Bách Hợp chắc hẳn  chuyện của , lúc  cố ý tới  nhạo , trong lòng cô  dâng lên một cỗ tức giận  tên, hét lên một tiếng liền  nhào tới Bách Hợp: “Mặc kệ  thế nào, mày cởi hết quần áo  để tao lục soát, cầm túi sách …”
Nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Lưu Nhu, giáo viên  bục giảng  chút khó xử đẩy kính  sống mũi , theo bản năng  Nguyên Nhã Lan một cái: “Bạn học Nguyên, em xem…” Nguyên Nhã Lan  hiện tại thứ   chỉ là một ý kiến của , cô  nhớ tới tình cảnh ngày đó ở khu nghỉ dưỡng  Phong Lệ Dương áp  , lúc   thẹn  hận. Mặc dù Phong Lệ Dương ngày đó  giống với thần sắc thường ngày khiến cho cô   chút mê say, nhưng nghĩ tới tên đàn ông ngu ngốc đó,  nhớ tới bản  thất  cho một tên ngốc nổi danh, lòng tự ái kiêu ngạo của Nguyên Nhã Lan cũng  chút phát tác. Vì thế khi Lưu Nhu   đối phó Bách Hợp cho xả giận, cô  suy nghĩ một chút liền đồng ý, lúc  thấy giáo viên hỏi ý kiến của cô , cô  cắn môi  khẽ gật đầu:”Xem chút , nếu như   liền thả  , nếu như  trộm tiền, Phong Bách Hợp, nếu như   ,  sẽ tống   cục cảnh sát.”
Lấy  câu trả lời thuyết phục như  của Nguyên Nhã Lan, học sinh trong lớp đương nhiên đều  về phía cô ,  mấy  bạn nam  tới  khóa trụ Bách Hợp,    giật lấy cặp sách của cô, Bách Hợp tuy  sợ đám học sinh , nhưng võ công của cô rốt cuộc  luyện  bao lâu, nếu dùng đạo thuật và cổ thuật, cô cũng    hạ nổi đám   trói buộc chính .  mấy thứ như đạo thuật cổ thuật  cũng  thích hợp bày  giữa ban ngày ban mặt, cô trơ mắt    giật lấy cặp sách của , một tay giấu xấp tiền đưa  bên trong, ánh mắt Bách Hợp híp , khi đang  bại lộ chút lá bài tẩy của , một  đàn ông vóc  cao gầy, hai tay đút túi  ngoài cửa lớp học     bao lâu, lúc   thấy trong lớp càng náo càng hăng, mày nhíu  liền quát một tiếng:
“Nguyên Nhã Lan, tan học  rốt cuộc em còn  lưu  bao lâu?” Ánh mắt Nguyên Lâm Hữu liếc    Bách Hợp một cái,  cùng mới rơi xuống  em gái . Hắn đáng lẽ hiếm khi   kì nghỉ nửa tháng, nhưng  ngờ tới  mới trở về  đụng  chuyện hư hỏng . Việc Nguyên Nhã Lan thất   thể  với cha , cha  nhà họ Nguyên cũng   kẻ ăn chay, nếu như  Nguyên Nhã Lan chịu thiệt chỗ Phong Lệ Dương, thật    dùng loại biện pháp gì để đối phó hai  em nhà họ Phong. Dù  lúc  Bách Hợp cũng cứu  một mạng, Nguyên Lâm Hữu cũng   là  nỡ thấy Bách Hợp rớt xuống kết cục đáng thương,   báo đáp ân tình cô ngày đó từng cứu . Vì thế mượn lí do giữ gìn thanh danh cho em gái, liền giấu nhẹm chuyện  , ai cũng   .